1. Cuộc sống không quá khó khăn như chúng ta thường nghĩ. Hãy sống để chính mình hạnh phúc, đừng sống để người khác ngưỡng mộ.
2. Đừng lãng phí đời mình vào những nỗi buồn viễn vông, hãy cứ bằng lòng, vui vẻ. Dù cả thế giới ai cũng có nhau, bạn vẫn cứ là bạn, vẫn vui, vẫn lạc quan, hạnh phúc như bây giờ.
Người ta bảo bạn cô đơn, bạn cứ bảo người ấy hãy nói thật lòng mình.
Ăn có thể nửa buổi, ngủ có thể nửa giấc, nhưng đừng bao giờ bán nửa đời mình cho một người vô nghĩa.
3. Suy cho cùng, đáng sợ nhất vẫn là thời gian – thứ có thể khiến lời hứa biến thành lời nói dối.
4. Người ta sẽ không chọn một cây cỏ dại, khi đang nằm giữa một cánh đồng hoa. Nếu có trách thì hãy tự trách mình, để những tháng ngày qua chưa hết lòng nỗ lực.
5. Có duyên gặp nhau, từng coi nhau như một, từng yêu thương, từng bảo vệ đã là duyên Phước, là điều kiện vô cùng khó khăn trong kiếp người hữu hạn – nên đừng vì những quan niệm hẹp hòi, những chuyện không đáng, tranh luận đúng – sai, hơn thua hoài hoài mà làm tình làm tội nhau, đánh mất nhau mãi mãi.
Suy cho cùng, người thiệt thòi nhất cũng vẫn là chúng ta, vẫn nhọc công hoài – đi tìm người mới.
6. Có những lúc, chúng ta không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, cứ thuận theo trái tim mình là đủ.
Cuộc sống này là một chuyến đi cô độc, một mình bạn bước đi, một mình chạy trong cơn bão, một mình lưu lạc; khóc một mình, cười một mình, mạnh mẽ một mình.
Cuộc sống chính là như vậy, một lần đau khổ là một lần bạn tự gột rửa chính bản thân, một lần tổn thương là một lần tỉnh giấc.
Đã từng bước qua, đã từng mệt mỏi, đã từng rơi nước mắt, chỉ có như vậy bạn mới có thể trưởng thành.
7. Khi thương một ai đó sẽ dễ dàng hơn là yêu một ai đó, cứ để cho cảm xúc dừng lại ở mỗi người với một chữ thương trọn vẹn, thương một cách sâu sắc, thật lòng, đừng cứ hễ dễ dàng gọi nhau tiếng yêu, đừng cứ hễ mỗi lần yêu là mỗi lần đau khổ, niềm vui thì dễ quên, mà nỗi đau thì day dứt mãi.