Đăng bởi Để lại phản hồi

Bài báo về cuộc đời nghệ sĩ Hữu Châu

Bài báo về cuộc đời nghệ sĩ ưu tú Hữu Châu

Nếu một lúc nào đó trong dòng đời xuôi ngược, chúng ta đổ lỗi cho số phận, chỉ sau vài lời góp ý phê bình của người khác, hay sau vài thất bại, tự cho rằng số phận mình sao bi đát quá, cha mẹ không hiểu mình, hoàn cảnh mình thiệt thòi, sao cha mẹ mình nghèo quá, nên mình không bằng các bạn, không ai hiểu cho mình, không ai chia sẻ với mình thì các bạn hãy dừng lại để đọc hết bài báo này, để những đau khổ vụn vặt nhất thời đó có phải là “cái” chúng ta gọi là “tận cùng nỗi đau” không. Và bạn chợt nhận ra, bạn hạnh phúc khi bạn đang còn tất cả, cơ hội ở xung quanh bạn, bạn có chịu nhận ra mà bước đi,hành động và trở thành người có ích hay không.
Trúc Thư

NSƯT Hữu Châu tên đầy đủ là Nguyễn Hữu Châu. Anh sinh năm 1966 trong gia đình nhà nòi. Bố là nghệ sĩ Hữu Thìn, mẹ là nghệ sĩ Thanh Lệ, cô ruột là nghệ sĩ Thanh Nga, chú là NSƯT Bảo Quốc. Còn bà nội là bầu Thơ, chủ đoàn cải lương Thanh Minh – Thanh Nga, người được mệnh danh là bầu của các ông bà bầu đoàn hát cải lương thời bấy giờ.
Cả gia đình theo nghệ thuật nên Hữu Châu theo nghề cũng chẳng có gì lạ. Ngày còn trong bụng mẹ, anh đã theo bà bước lên sân khấu, chìm đắm trong tiếng đờn ca. Con đường đã vạch sẵn như thế, dòng máu chảy trong người cũng là nghệ thuật nên NSƯT Hữu Châu cứ thế nương theo mà bước.

Nói là vậy nhưng vai diễn đầu tay của Hữu Châu cũng thường lắm. Chẳng lời thoại, chẳng phải làm gì, chỉ cần “á” lên một tiếng ở cảnh bị móc mắt trong vở Mỹ Nhân và loạn tướng. Vậy là cậu bé ba tuổi có một cắc lương do bà nội phát. Sướng!

Nhà giàu, Hữu Châu suốt ngày được ăn ngon, mặc đẹp, ở biệt thự, một bước xuống xe, hai bước lên xe nên bước vào trường, nhìn bạn bè, anh thấy ai cũng “bèo”.

Vậy mà ai ngờ, chỉ trong chốc lát, gia đình suy sụp, cậu công tử con nhà giàu phải chui ra chui vào trong căn nhà lá, trời trở thì mưa rơi lộp bộp trên đầu, nước ngập dưới chân, rác rưởi nổi lềnh bềnh. Từ ngày ba bữa, thức ăn ê hề rút lại còn một bữa. Đến tháng phải đóng tiền học cho thằng Trum (cố nghệ sĩ Hữu Lộc), cả gia đình phải phải ăn cháo thay cơm.

Cũng vì đói nên có hôm đang diễn, anh lăn đùng trên sân khấu. Bạn diễn cứ ngỡ Hữu Châu trúng gió nên dìu vào cạo gió. Chỉ có một người biết anh đói nên âm thầm pha cho Hữu Châu cốc sữa nóng và giữ bí mật cho đến bây giờ.
Là nghệ sĩ, tự trọng cũng lớn nhưng cái nghèo, cái đói nó cứ bám theo thì phải chịu. Có lần, Hữu Châu cùng bạn thân là Hữu Nghĩa học người ta ra bến tàu cưa cây, kiếm ít tiền đi chợ.

Hai bữa đầu trót lọt, đến bữa thứ ba thì bị tụi con nít nhận mặt, bu lại xem người nổi tiếng. Mắc cỡ quá nên cả hai quyết định nghỉ.
Hữu Châu chuyển qua hát lô tô, bơm xe, mở quầy báo…toàn công việc lương thiện, kiếm được đồng ra đồng vào nhưng đôi khi anh cũng cảm thấy chạnh lòng.

Buồn cho mình một, anh buồn cho mẹ mười. Từ nghệ sĩ cải lương tài sắc một thời, được bao người mến mộ, bà phải ra đường, nhặt nhạnh từng đồng từ quán trà nhỏ xíu.
Có bữa đi học về, Hữu Châu nấp vào một góc, thấy mẹ ca lại mấy bài cũ mà rớt nước mắt. Nghệ sĩ mà, tự hát rồi tự mình nghe, có gì đắng chát bằng.

Có hôm, cố nghệ sĩ Hữu Lộc chở anh trai chạy sô trên chiếc xe đạp cũ mèm. Đang đi ngon trớn, cái niềng xe gãy đôi. Thằng em đứng khóc vì tiếc của, vì cực quá trong khi thằng anh chạy bộ bán sống bán chết với gương mặt tô vẽ như “yêu quái” mà vẫn không kịp.

Cũng trong những ngày tháng ấy, những đêm nằm ngửa mặt nhìn lên mái nhà xơ xác, anh đã nguyện phải thành công để cả nhà bớt khổ. Và NSƯT Hữu Châu đã làm được.

Bây giờ khán giả đến sân khấu kịch Idecaf cũng vì có tên anh in trên vé. Xem Hữu Châu diễn trên sân khấu ai cũng rung động. Từ vai diễn Lỗ Quý trong Lôi Vũ hay Nguyễn Trãi trong Bí mật vườn Lệ Chi, tất cả đều để lại dấu ấn đậm nét trong lòng những người yêu kịch.
Nhưng nếu ai đó nghĩ rằng, Hữu Châu thành công là phải thôi thôi. Con nhà nòi, cháu của Thanh Nga mà không có tiếng người ta cười cho. Ừ, cũng có thể người ta sẽ cười thật nhưng họ chỉ làm thế khi không biết cuộc sống của anh có đủ những chương dài đầy đau khổ.
Hữu Châu giờ không khóc được nữa hoặc cũng có thể vì anh luôn nhớ lời bà nội: “Mình là trụ cột gia đình thì cố để mà không khóc, vì ai cũng khóc thì ai biết dựa vào ai để nguôi ngoai”.

Ngày nghệ sĩ Thanh Nga bị sát hại, Hữu Châu còn bé nhưng đã cảm nhận rõ ràng sự mất mát.
Đó là hình ảnh chiếc lược lạnh lẽo vạ vật ở góc nhà vì không còn tóc Má Ba (cách Hữu Châu gọi nghệ sĩ Thanh Nga) để chải, đó là những giọt nước mắt lăn dài trên má của bà bán chuối chiên đầu ngõ, nơi Má ba vẫn mua cho thằng cháu cưng tấm bánh.

Tiếp đó, anh trai cả qua đời trong khi đi diễn, rồi đến bố cũng bị người ta hại. Khi nghe chú báo tin dữ, Hữu Châu sững sờ nhưng diễn xong vở mới tất tả chạy về.

Dòng máu chảy trong huyết quản và những gì học được ở trường đã dạy anh biết trách nhiệm đối với cái nghiệp này. Rồi bà nội cũng bỏ anh mà đi vì tuổi già, sức yếu. Đến tội!

Ngày tiễn cậu em út, nghệ sĩ Hữu Lộc mất vì tai nạn giao thông, về với cát bụi, nắp hòm đậy lại, anh bật khóc. Đó là khoảnh khắc Hữu Châu cảm nhận được sự xa cách mãi mãi.


Hữu Châu bây giờ chỉ khóc trên sân khấu kịch.

Năm người thân lần lượt bỏ anh mà đi, ngoài bà nội, chẳng ai kịp để lại một lời. Dường như nỗi đau cứ chực chờ sau cánh cửa, chỉ cần nhác thấy cái dáng cao gầy là nhảy xổ vào, dằn vặt, làm méo mó cuộc sống của người nghệ sĩ.
Hữu Châu bây giờ chai lì với nỗi đau, chẳng ai có đủ khả năng để làm anh tức giận, những giọt nước mắt cũng chỉ để dành cho sân khấu.

Nghe anh nói: “Tận cùng hạnh phúc là giọt nước mắt, và tận cùng của nỗi đau lại là nụ cười. Hai phạm trù đối lập là hạnh phúc và nỗi đau còn nhập nhằng đến thế thì tôi … cần chi phải biết là đang khóc cho người hay khóc cho mình”, thấy mà thương.

Ai cũng nghĩ Hữu Châu sẽ suy sụp sau từng ấy nghiệt ngã nhưng đến cái quyền đó anh cũng chẳng có. Nếu anh gục ngã thì lấy ai chăm đứa cháu đầu con anh cả, ai dạy hai đứa con của cố nghệ sĩ Hữu Lộc nên người.

Hy sinh hạnh phúc riêng
Tình thương và trách nhiệm không cho phép anh làm điều đó. Thậm chí, để tròn trách nhiệm trụ cột của gia đình, anh còn hy sinh cả hạnh phúc riêng.
NSƯT Hữu Châu sợ rằng nếu anh yêu thương ai đó, lập gia đình và có những đứa trẻ, tình thương sẽ bị san sẻ ít nhiều. Vì vậy, anh chấp nhận ở không để làm chỗ dựa tinh thần và vật chất cho mấy đứa cháu.

Giờ đây, ngoài gia đình, Hữu Châu chỉ có sân khấu kịch làm bạn đồng hành. Đó là nơi thỉnh thoảng người ta mới thấy anh bật khóc. Ừ, thì cũng là vì vai diễn nhưng giọt nước mắt nào cũng có trong đó ít nhiều sự xót xa.

Trên đời này, có nhiều người ước muốn được sống cuộc đời của người khác nhưng nếu cho sống cuộc đời của NSƯT Hữu Châu chắc chẳng ai dám.

Bởi, không phải ai cũng có thể mỉm cười khi trải qua từng ấy những nỗi đau, không phải ai cũng thành công khi kinh qua từng ấy sự mất mát.
Theo Trí Thức Trẻ

Nguồn: Tri Thức Trẻ
https://vietnamnet.vn/…/dien-vien-huu-chau-tu-o-biet-thu-th…

#tructhubaibao
#nhasachtructhu

Đăng bởi Để lại phản hồi

Do what you want

#tructhu.vn
Chuyên mục: Trúc Thư Bài Hát

“Do what you want” – Châu Đăng Khoa – Karik

Phù hợp nhất để nghe khi bạn cảm thấy uể oải, buổi sáng thức dậy, làm biếng không muốn đi học, đi làm, khi tập thể dục, khi chạy xe đường dài, khi đang chán như con gián.

Link để nghe bài hát
https://youtu.be/bw5M_RywNsA

Link để nghe bài hát
https://youtu.be/bw5M_RywNsA

Đăng bởi Để lại phản hồi

Bài báo về việc đọc sách

#tructhu.vn
Chuyên mục: Trúc Thư bài báo

BÀI BÁO VỆ VIỆC ĐỌC SÁCH

“Trên chuyến bay đến Thượng Hải, vào giờ ngủ, khoang máy bay đã tắt đèn, tôi rất ngạc nhiên khi phát hiện những người còn thức chơi IPad hầu hết là người châu Á, hơn nữa họ đều đang chơi game hoặc xem phim. Thật ra ngay từ khi ở sân bay quốc tế Frankfurt, tôi thấy phần lớn hành khách người Đức đang yên tĩnh đọc sách hay làm việc, còn đa số khách châu Á đi lại mua sắm hoặc cười nói so sánh giá cả.

Nhiều người châu Á hiện nay dường như không thể kiên nhẫn ngồi yên đọc sách. Có lần tôi và một người bạn Pháp cùng đợi xe ở trạm tàu hỏa, người bạn này hỏi tôi: “Tại sao người châu Á đều gọi điện thoại hoặc lướt internet chứ không ai đọc sách thế nhỉ?”. Tôi nhìn quanh, quả thật là như vậy. Mọi người đang nói chuyện điện thoại, cúi đầu đọc tin nhắn, lướt mạng xã hội hoặc chơi game. Họ bận nói chuyện ồn ào hoặc tự tỏ ra bận rộn, điều duy nhất không có là cảm giác thư thái tĩnh lặng. Họ luôn nôn nóng và dễ cáu bẳn, dễ phàn nàn, khó chịu….

Theo truyền thông, trung bình mỗi người Trung Quốc chỉ đọc 0,7 quyển sách/năm, Việt Nam 0.8 quyển, Ấn Độ 1.2 quyển, Hàn Quốc là 7 quyển. Chỉ có Nhật Bản là có thể sánh với các nước phương Tây với 40 quyển/năm, riêng người Nga là 55 quyển. Năm 2015, 44,6% người Đức đọc ít nhất một cuốn sách mỗi tuần. Con số tương tự ở các nước Bắc Âu.

Ở các thành phố và thị trấn lớn nhỏ tại Trung Quốc, loại hình giải trí phổ biến nhất phải kể đến là quán mạt chược, quán ăn uống và tiệm internet. Bất kể trong tiệm net hay phòng vi tính của nhà trường, phần lớn sinh viên lướt mạng xã hội, chat hoặc chơi game. Số học sinh tra cứu tài liệu trên mạng rất ít ỏi. Còn các vị quản lý, ví dụ doanh nghiệp, cả ngày bận rộn ứng phó với các bản kiểm điểm, tiếp khách, ăn uống…nên tôi hỏi thì họ nói chưa đọc sách kể từ lúc rời ghế nhà trường.

Nguyên nhân không thích đọc sách, thống kê cho thấy có 3 phương diện chính.

– Một là trình độ văn hoá (không phải học vấn) của người dân thấp. Tò mò chuyện người khác nhiều nên luôn cập nhật mạng xã hội và nhu cầu giao tiếp lớn, họ luôn nói nhiều khi gặp nhau, và chat cả ngày không chán.

– Hai là từ nhỏ không được dưỡng thành thói quen tốt trong việc đọc sách. Do gia đình cha mẹ không đọc sách (trừ người không biết chữ và lao động chân tay quá cực khổ). Nên nhớ, tính cách một đứa trẻ hình thành chủ yếu từ gia đình.

– Ba là “giáo dục kiểu thi cử”, khiến cho trẻ nhỏ không có thời gian và tinh lực để đọc các loại sách bên ngoài. Hình thành thói quen học xong có bằng cấp thì ngưng đọc. Đọc nếu có, chỉ để đi thi.

Trên thế giới có hai quốc gia thích đọc sách nhất là Israel và Hungary. Ở Israel, trung bình mỗi năm người dân đọc 64 quyển. Ngay từ khi trẻ nhỏ bắt đầu biết nhận thức, hầu như mỗi bà mẹ đều nghiêm túc dạy bảo con: “Sách là nơi cất giữ trí tuệ, còn quý hơn tiền bạc, châu báu, và trí tuệ là thứ mà không ai có thể cướp đi được. Làm gì thì làm, con phải đọc sách mới đi ngủ”.

Người Do Thái là dân tộc duy nhất trên thế giới không có người mù chữ, ngay cả người ăn xin cũng luôn có quyển sách bên cạnh. Trong mắt họ, đọc sách báo là một phẩm chất tốt để đánh giá con người.

Trong ngày Sabbath (ngày lễ nghỉ ngơi), tất cả người Do Thái đều dừng các hoạt động. Các cửa hàng, quán ăn, những khu vui chơi đều phải đóng cửa, các phương tiện giao thông cũng ngừng hoạt động, ngay cả các công ty hàng không đều ngừng bay, người dân chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi hoặc cầu nguyện. Nhưng có một ngoại lệ, tất cả nhà sách trên toàn quốc vẫn được mở cửa. Trong ngày này, mọi người đến đây đều yên lặng đọc sách.

Hungary có gần 20.000 thư viện, bình quân 500 người lại có một thư viện, đi thư viện cũng bằng đi cà phê hay siêu thị. Hungary cũng là quốc gia có số người đọc sách nhiều nhất thế giới, hàng năm có đến hơn 5 triệu người thường xuyên đọc sách, vượt quá 1/4 dân số nước này.

Tri thức là sức mạnh, tri thức chính là tài sản. Một đất nước hay một cá nhân coi trọng việc đọc sách và tích lũy tri thức từ sách đương nhiên sẽ được hậu đãi. Bất luận họ làm ngành nghề gì, người đọc sách nhiều đều có một cách tư duy rất khác và dù không có thành tựu rực rỡ thì họ vẫn một đẳng cấp rất riêng.

Dân số Isael thưa thớt, nhưng nhân tài vô số. Lịch sử xây dựng đất nước tuy ngắn, nhưng đã có 8 người đoạt giải Nobel. Thiên nhiên Isael khắc nghiệt, phần lớn đất đai là sa mạc, nhưng họ lại có thể biến đất nước mình thành một ốc đảo xanh tươi, lương thực sản xuất không chỉ đủ cung cấp trong nước, mà còn xuất khẩu một lượng lớn.

Các giải thưởng Nobel mà Hungary nhận được thuộc về nhiều lĩnh vực như: vật lý, hóa học, y học, kinh tế, văn học, hòa bình, v.v….Nếu so với dân số, Hungary quả thật không hổ thẹn là “quốc gia của những giải thưởng Nobel”. Phát minh của họ cũng rất nhiều, có thể nói là không sao đếm xuể, từ những vật phẩm nhỏ bé, cho đến những sản phẩm công nghệ cao. Một quốc gia nhỏ bé vì yêu sách mà có được trí tuệ và sức mạnh.

Một vị học giả đã từng nói: “Lịch sử phát triển tư tưởng của một người chính là lịch sử đọc sách của người đó. Một xã hội sẽ phát triển hay tụt hậu, là dựa vào quốc gia có ai đang đọc sách, đọc những sách gì. Sách không chỉ ảnh hưởng đến một cá nhân, nó còn ảnh hưởng đến toàn xã hội. Hãy nhớ: Một dân tộc không đọc sách là một dân tộc không có hy vọng.

Và một đứa trẻ cũng vậy”.
———————————————————
Nguồn: xin từ trang nhà Hoàng thân Khuat Quang Thin

Đăng bởi Để lại phản hồi

Quê hương

Quê hương

Tác giả: Giang Nam

Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
Ai bảo chăn trâu là khổ
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được…
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích…

***

Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi
Cô bé nhà bên – (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại…
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi…

***

Hoà bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa…
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng…

Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Đau xé lòng anh, chết nửa con người!

Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi…
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi


1960

Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu phổ nhạc.

Nguồn: Giang Nam, Tháng Tám ngày mai, NXB Văn học, 1962

Đăng bởi Để lại phản hồi

Đôi dép

ĐÔI DÉP

Tác giả: Nguyễn Trung Kiên

Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia …

Nguồn: https://poem.tkaraoke.com/

Đăng bởi Để lại phản hồi

Quà tặng cuộc sống

Dù bạn đã sẵn sàng hay còn chưa chuẩn bị, nhưng rồi… một ngày kia, chúng ta cũng phải chia tay Thế Giới này…

Sẽ chẳng còn ánh sáng mặt trời chói chang chào đón, sẽ chẳng còn một ngày mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh. Sẽ không còn nữa những ngày xuân hiền hòa, ấm áp. Tiền bạc, danh vọng, quyền lực… tất cả với ta cuối cùng cũng sẽ trở thành vô nghĩa. Còn ý nghĩa chăng là những gì ta đã tạo ra đối với Thế Giới này.

Vậy điều gì là thật sự quan trọng lưu lại dấu ấn của ta trong cuộc sống?

– Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã đóng góp 

– Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được, mà là những gì bạn đã cho đi.
– Quan trọng không phải là những thành công mà bạn có được trong đời, mà là ý nghĩa thật sự của chúng.
– Quan trọng không phải là những thứ bạn đã học được mà là những gì bạn truyền đạt lại cho người khác.
– Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách, là những gì bạn cư xử với mọi người xung quanh.
– Quan trọng là những khoảnh khắc bạn khắc ghi trong lòng người khác khi cùng sẻ chia với họ những lo âu phiền muộn, khi bạn an ủi và làm yên lòng họ bằng cách riêng của mình, hay chỉ đơn giản là một cái nắm tay, đỡ cho một người khỏi ngã.
– Quan trọng không chỉ là những ký ức mà phải là những ký ức về những người đã yêu thương bạn.
– Quan trọng không chỉ là, bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ sẽ nhớ những gì về bạn.
– Quan trọng không phải là bạn quen biết được thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ ĐAU XÓT khi MẤT BẠN trong đời.

Vậy thì, bạn ơi, hãy nhìn cuộc sống bằng ánh mắt yêu thương. Bởi vì chỉ có tình yêu thương mới đem lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống.

Đăng bởi Để lại phản hồi

Lời khuyên cha Henri với Issac Newton

“Cha cho rằng quyển sách nào cũng có thể hiểu được nếu chúng ta nhất định muốn hiểu nó. Chỉ trừ khi …. trừ khi ta không chuẩn bị sẵn sàng cho việc đọc và hiểu nó. Chẳng lẽ cứ lơ là với các bài học tiếng La – tinh, tiếng Hy Lạp, số học ở nhà trường mà con lại có thể đọc được những quyển sách tuyệt diệu này hay sao?

Trong khi con không hài lòng về những điều nhà trường đang dạy và muốn bác bỏ chúng để vươn đến chân lý mới, mà con lại không tìm hiểu tường tận những điều chưa hài lòng để có thể bác bỏ chúng và cũng chẳng chuẩn bị những điều kiện tối thiểu nào để bác bỏ cái cũ kỹ mà vươn đến cái mới mẻ.
Phải học tập thật cẩn thận con ạ. Học tập cho đến khi nắm vững thấu đáo mọi điều mà những người đi trước đã tìm được và viết ra, cho đến khi hiểu được vì sao phải suy nghĩ như thế này hay như thế khác. Chừng đó mới có thể bác bỏ hoặc tán thành. Và mới có hi vọng có thể làm được ĐIỀU CÓ ÍCH.

Con hãy học cho giỏi để đọc được những quyển sách này. Đó cũng là một cách trả lời tốt cho tất cả những lời trêu chọc của bạn bè. Lúc ấy con sẽ thấy những trò chơi của con càng thêm bổ ích vì đã được sự hướng dẫn của trí óc mở mang.
Những lời khuyên nhủ chân tình của thầy hiệu trưởng Henri đã tác động mạnh mẽ tới cậu thiếu niên giàu cảm xúc Issac Newton.

Cậu luôn tự nhủ, phải học tập thật tốt để khỏi phụ lòng mong đợi của thầy và để trả lời những sự khinh thường của bạn bè.
Con người có thân hình yếu ớt đó lại là một con người có nghị lực mạnh mẽ lạ thường. Cậu tập trung chú ý cao độ theo dõi tất cả các bài giảng của thầy giáo trên lớp. Về nhà, cậu kiên trì ngồi hàng giờ nghiền ngẫm những qui tắc ngữ pháp rắc rối, xa lạ trong các môn tiếng nước ngoài, học những đoạn tiểu sử đầy chi tiết huyền hoặc của các vị thánh, cặm cụi làm những bài toán số học và hình học khó.

Chẳng bao lâu, sự chăm chỉ học tập cùng với óc thông minh sẵn có đã đưa Issac Newton ra khỏi hàng ngũ những học sinh kém. Đến đầu năm học cuối cùng của trường trung học, cậu đã sử dụng được vốn tiếng nước ngoài để đọc các tác phẩm nguyên bản của một số tác giả cổ Hy Lạp và cổ La Mã như A-rix-tốt, Ac-si-mét, Lu-cơ-re-xơ. Cậu say mê học tập, ngốn ngấu đọc sách như để bù lại số thời gian đã bỏ phí….

http://tructhu.vn

Đăng bởi Để lại phản hồi

Bài học của Chú Rùa

Giá trị cốt lõi từ sách: Bài học của chú Rùa – tác giả Steve Goodier

LỰA CHỌN – TỰ HÀO ; QUYẾT TÂM – HIỆN TẠI ; MỤC ĐÍCH – NGHỊ LỰC

Tất cả sẽ tạo nên sự thay đồi

Bài học này gổm 6 bước để giúp ta thay đổi cuộc sống. Hãy học thật kỹ bài học này và cuộc sống của chúng ta sẽ mở ra một hướng mới tốt đẹp hơn rất nhiều.

“Tất cả chỉ là THAY ĐỔI phải không nào? Nếu Tôi không thích một sự việc nào đó, nếu tôi muốn cải thiện các mối quan hệ hay cách sống của mình, công việc của mình…. Nếu Tôi muốn hạnh phúc hơn, khỏe mạnh hơn, bề ngoài đẹp hơn và tràn đầy sức sống hơn thì tôi phải có sự điều chỉnh, tức là Tôi phải THAY ĐỔI một điều gì đó”.

Và khi Tôi nhận ra rằng, mình được quyền LỰA CHỌN mọi việc cho mình, rằng tôi phải hiểu, TỰ HÀO về bản thân để tìm ra chỗ đứng cho riêng mình trong thế giới này; rằng với QUYẾT TÂM tôi sẽ THAY ĐỔI được thái độ, cách cư xử và cách nhìn nhận của mình đối với cuộc sống;
rằng cuộc đời là rất ngắn ngủi nên HIỆN TẠI là thời điểm tôi đáng sống hạnh phúc nhất; rằng QUYẾT TÂM thực hiện từng MỤC TIÊU nhỏ mỗi ngày THẬT KIÊN TRÌ, BỀN BỈ chính là cách để đạt được MỤC ĐÍCH lớn, và rằng tôi sẽ tìm thấy nguồn sinh lực dồi dào tuôn chảy từ những người xung quanh tôi nếu tôi biết CHIA SẺ và tìm sự GIÚP SỨC;

Và rồi mọi thứ sẽ thay đổi! Thật là quá đơn giản.

Rất đơn giản, đúng vậy! Tuy nhiên sẽ không đơn giản nếu không NGHỊ LỰC.
Để đi được một quãng đường ngắn từ nơi này đến nơi khác có thể khá đơn giản nhưng đi càng xa, càng cần NỖ LỰC nhiều hơn.

Quá trình thực hiện tuy đơn giản nhưng bất kỳ ước mơ lớn lao nào cũng cần phải có SỰ TẬN TỤY và LÒNG KIÊN ĐỊNH!

http://tructhu.vn/gia-tri-cot-loi-tu-sach/

Đăng bởi Để lại phản hồi

Hiện tại – Hành động

Mỗi sáng thức dậy tôi đều tự nhủ: “Ta có sức mạnh để khiến cho mình hạnh phúc hay bất hạnh vào ngày hôm nay. Ta chỉ việc lựa chọn cái nào mà thôi. Hôm qua đã chết, ngày mai thì chưa tới. Ta chỉ có một ngày hôm nay. Vì vậy, ta sẽ chọn HẠNH PHÚC trong ngày hôm nay. (Groucho-Marx)

Hãy sống, lao động và làm cho mọi thứ chuyển động chứ không phải nhìn nó chuyển động.

Bí ẩn của sức mạnh: Khi người bắn tên không bắn vì con mồi, anh thể hiện được toàn bộ khả năng. Khi bắn tên vì một phần thưởng, anh căng thẳng và đường tên đi lệch đích. “Nghĩ nhiều đến chiến thắng hơn là việc bắn tên, anh bị nhu cầu chiến thắng rút hết sức mạnh”. (Chuang Tzu).

Thật khó nhưng hãy: yêu hết mình, làm việc hết mình, sống hết mình, chơi hết mình, học tập hết mình! Đó là bí quyết để làm chủ được phút giây hiện tại và có được hạnh phúc và thành công.

Trong công việc hay học tập, thành công số 1 là CÓ CẢM XÚC – nhưng phải là cảm xúc TÍCH CỰC – nhưng CẢM XÚC là KẺ THÙ số 1 của THÀNH CÔNG. Vì cảm xúc thường dẫn dắt ta rời xa khỏi phút giây hiện tại và thiếu đi sự tập trung vào những vấn đề cốt lõi và quan trọng cần giải quyết trước mắt.

Hãy bắt đầu! Một người có kiến thức sống bằng hành động chứ không phải nghĩ đến việc phải hành động. (Carlos Casteneda).

Bạn thích thú làm việc gì đó, không nghĩ về nó. Chính hành động làm cho bạn thích thú và tạo ra những cơ hội. Hãy quyết tâm HÀNH ĐỘNG.

Nhớ rằng: Bạn có năng lượng và lòng nhiệt tình đối với công việc sau khi bạn BẮT ĐẦU THỰC HIỆN nó. Bạn khỏe lên vì bạn tham gia vào việc đó. Bí mật ở chỗ “BẠN BẮT ĐẦU LÀM”. Một điều nữa là ta sẽ không bao giờ sẵn sàng tuyệt đối để làm việc gì. Hãy chuẩn bị càng nhiều càng tốt rồi bạn hít sâu và NHẢY VÀO CUỘC ĐI. (Andrew Mathews).

Bạn không thể xây dựng uy tín dựa trên những cái bạn ĐỊNH làm. (Henry Ford).

Người ta sẽ chỉ tin bạn làm được điều gì cho đến khi bạn thật sự làm được điều đó.

Ý tưởng chỉ là suy nghĩ. Nội dung là ý tưởng được viết trên giấy. Mọi người đều có thể nghĩ ra chúng. Tuy nhiên, sự khác biệt duy nhất chính là những gì bạn làm, thực hiện, truyền tải.

Tư duy có ý nghĩa khi nó dẫn tới HÀNH ĐỘNG. Vì chiến thắng là HÀNH ĐỘNG, chứ không phải tư duy.

Không có giấc mơ nào thành hiện thực nếu ta không thức dậy làm việc. (Banking)

Khi ta sống với hiện tại. Ta sẽ biết quan tâm đến những công việc quan trọng trước mắt hơn, nỗi lo sợ không còn. Ta làm được nhiều việc hơn. Ta tự tin dần lên. Khi đó sự bất mãn và không hài lòng của ta đối với người khác không còn nữa bởi tâm trí ta đã hoàn toàn sống với hiện tại. Ta học cách chấp nhận người khác như bản chất vốn có của họ. (Trích Quà tặng diệu kỳ – Spencer Johnson)

Ta hiểu rằng: Bản chất sự không hài lòng với người khác chính do ta không hài lòng với chính mình (Trích Phút Dành cho mình- Spencer Johnson).

Cố níu kéo tiếc rẻ quá khứ, chống đối đấu tranh với chính mình trong hiện tại là đang vứt bỏ tương lai của chính mình. Trạng thái này chỉ làm bạn lơ lửng, bởi bạn không thành công cũng chẳng thất bại.

Làm ngay điều đúng còn quan trong hơn là chờ đến khi mình có thể làm tốt hẳn mới thực hiện.

Không có gì tuyệt đối đúng, chẳng có gì tuyệt đối sai. Chiến thắng thuộc về ai. Dám nghĩ và dám làm. Tạo nên sự khách biệt.

Thuốc giải độc cho sự kiệt sức vì công việc không nhất thiết phải là sự nghỉ ngơi; mà là sự toàn tâm hết lòng cho công việc. Chính sự nửa vời và thiếu tận tụy trong công việc làm ta kiệt sức.

Chính trong tình yêu lao động vô điều kiện, ta tìm được HẠNH PHÚC và TỰ DO của chính mình.

Trúc Thư sưu tầm- http://tructhu.vn