Có nhiều mối quan hệ, vì lòng thương nên mới có chuyện giận. Giận mà không đành lòng bỏ, là bởi vì thương. Cũng đôi khi vì thế mà những người thương nhau nhất, lại chính là những người giận nhau nhiều nhất.
Ta cứ sống với nhiều tất bật, lâu dần, đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy những điều đang diễn ra, cơ thể và trí óc phản ứng với nó như một dạng đáp trả. Ta không đủ tình thương để tĩnh lặng khi nhìn vào lửa giận của một người. Ta không đủ sức mạnh tinh thần để tái tạo tình thương, khi nhìn vào những điều có thể làm chính ta thương tổn.
Đời người quá ngắn cho những điều đáng để phải hối hận, lại quá dài, cho những ngày khổ đau vì những điều “trước mắt”.
Thực ra cuộc đời là một cảnh đẹp, luôn chờ đợi dịu dàng với những ai biết buông, biết nhận ra.
Nhìn vào lửa giận của một người, bạn sẽ bị thiêu đốt, hay là vẫn đủ sức mạnh để thấu hiểu tại sao người đó giận như vậy? Bạn có đủ mong muốn và kiên nhẫn để nghĩ xem họ đã chịu những đau khổ và tác động gì. Nếu bản thân ta chỉ nghĩ về chính ta thì rốt cuộc, ta sẽ chẳng học được gì cả, chẳng bao giờ lớn lên, và dĩ nhiên sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi những mâu thuẫn.
Hãy cứ thử tái tạo tình yêu của mình, sau những lần chính bạn tổn thương. Dành nó cho một con người nhỏ bé nào đó. Yêu thương và thấu hiểu được một người, bạn mới bắt đầu học được cách để yêu thương và thấu hiểu.
Từng bước vượt qua cơn giận lớn của chính bản thân mình.