“Trúc” là cây trúc, một loại cây quý, vật liệu làm ra giấy từ thiên nhiên cỏ cây xanh mát của đất trời.
“Thư” là sách, là nơi cất giữ trí tuệ, tri thức quý báu của nhân loại qua các thế hệ để lại trên từng trang sách.
“Trúc Thư” đọc đồng âm cũng có nghĩa là “chúc thư” là di chúc, là những giá trị để lại của một người sau khi kết thúc hành trình cuộc đời mình, để lại cho thế hệ sau, là tri thức của người thầy truyền đạt lại cho học trò qua các thế hệ, là tri thức cha mẹ để lại cho con cái, là những gì tinh túy nhất, cốt lõi nhất, là những “giá trị vĩnh hằng” sống mãi với thời gian.
Con người khi trở về với cát bụi, giá trị thật sự để lại dấu vết thời gian của mình trên cuộc đời :
-Một là những đứa trẻ mình sinh ra, bởi trong quá trình nuôi con và dạy con khôn lớn trưởng thành, trên khuôn mặt và hành trình của mỗi đứa trẻ chúng ta thấy được hình ảnh tiếp bước của mình ở thế hệ sau
-Hai là Tri thức mình đã truyền đạt, chia sẻ lại cho mọi người xung quanh, cho thế hệ đi sau bằng những trải nghiệm trong những năm tháng mình đã trải qua, những bài học kinh nghiệm sau những thất bại, khó khăn mình đúc kết được, là những giá trị để lại, “giá trị vĩnh hằng ” sống mãi với thời gian, để thế hệ đi sau, sống sao cho có ích, cho vui khỏe, cho bình an, hạnh phúc và thành công hơn.
“Blog Trúc Thư ” là một thư viện online sưu tầm, chắt lọc, lưu giữ những giá trị nhân văn, tri thức quý báu mà thế hệ đi trước để lại, để từ đó mỗi ngày cha mẹ có thể chia sẻ những giá trị nhân văn, tri thức tốt đẹp nhất cho con cái mình tiếp bước ở thế hệ sau, có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
“Blog Trúc Thư” là sự tổng hợp, góp nhặt, lan tỏa những “giá trị vĩnh hằng” của thế hệ đi trước, tạo nên một cầu nối, khơi dậy niềm đam mê đọc sách, tạo thói quen đọc sách, thói quen khát khao tri thức ở trẻ từ khi các bé còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, để từ đó có thể “Đánh thức đam mê – Khơi nguồn sáng tạo – Dẫn bước thành công” cho các bé – những thế hệ đi sau trong tương lai.
“Khi bạn sinh ra, bạn khóc mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười.” Bailey