
Và rồi thời gian ở nhà cũng đã hết, mỗi lần như vậy trong tôi bỗng dưng có một nỗi buồn man mác lạ kỳ, tôi chỉ muốn ở nhà lâu hơn nữa, không muốn rời đi. Nhưng cuộc chơi nào cũng có lúc phải tàn, người ta nói thời gian hạnh phúc của con người thường trôi qua rất nhanh và quả thật là vậy. Tôi lại bắt đầu thu xếp quần áo, đồ đạc vào balo rồi chào bố mẹ, ông bà và lại ngồi trên chiếc xe mà mới vừa đây thôi mẹ tôi trở tôi về nhà nhưng giờ đây mẹ tôi và nó lại trở tôi ra bến. Những chuyến đi về quê của tôi luôn xen lẫn những niềm vui, nỗi buồn và sự hy vọng, mong đợi như vậy.
***
Sống xa gia đình là điều mà hầu hết ai cũng trải qua trong cuộc sống và tôi cũng vậy. Lúc còn bé tôi chỉ muốn đi thật xa khỏi nhà, sống tự do tự tại làm điều mình thích để đến lúc lớn lại chỉ muốn ở nhà mãi, chẳng muốn đi đâu hết, có chăng cũng là do cuộc sống ngoài kia quá khó khăn đối với tôi.