Đăng bởi Để lại phản hồi

Người Tôi yêu quý nhất

Chuyên mục: Trúc Thư cho tâm hồn
“Những người thầy giáo tốt là những anh hùng vô danh” (Chủ tịch Hồ Chí Minh)
——————————————-
NGƯỜI TÔI YÊU QUÝ NHẤT

Ngày đầu năm học, cô Thompson – giáo viên chủ nhiệm lớp 5 đã nói dối các học trò của mình. Cô bảo rằng cô thương yêu tất cả học trò như nhau. Nhưng sự thật không phải vậy.

Ngồi thụ động ở hàng ghế đầu là một cậu bé nhỏ con tên Teddy Stoddard. Cô quan sát Teddy từ năm ngoái, và để ý thấy cậu bé không hay vui đùa cùng các bạn, quần áo lại bê bối và người thì luôn thiếu vệ sinh. Cô không thích cậu học trò này lắm.

Theo yêu cầu nhà trường, các giáo viên phải xem lại học bạ những năm trước của các học trò, và cô thực sự ngạc nhiên khi xem qua học bạ của Teddy.

Giáo viên lớp 1 viết: “Teddy là một cậu bé lanh lợi, luôn vui cười. Em làm bài tập rất gọn gàng và có thái độ học rất tốt… Mọi người đều cảm thấy vui khi ở cạnh em”

Giáo viên lớp 2 ghi: “Teddy là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu mến, nhưng em gặp khó khăn vì mẹ em đang bệnh nặng. Cuộc sống ở gia đình em là một cuộc đấu tranh”.

Giáo viên lớp 3 phê: “Cái chết của mẹ đã ảnh hưởng nặng nề đối với em. Em đã cố gắng hết sức nhưng Cha em không quan tâm nhiều đến em và cuộc sống gia đình sẽ sớm ảnh hưởng đến em nếu không có giải pháp nào”.

Giáo viên lớp 4 nhận xét: “Teddy là cậu bé lãnh đạm và không tập trung vào việc học. Em không có nhiều bạn và đôi khi ngủ gật trong lớp”.

Đến đây, cô Thompson đã hiểu ra vấn đề, và cô cảm thấy tự hổ thẹn với mình. Cô luôn nghỉ đến Teddy và những lời nhận xét trong học bạ của em mỗi khi đến lớp.

Vào dịp lễ Giáng sinh năm đó, các học trò mang đến tặng cô những món quà được gói trong lớp giấy sáng sủa, đính nơ xinh xắn. Ngoại trừ Teddy với món quà vụng về gói bằng giấy dày màu nâu dùng để gói hàng tạp hóa. Giữa bao nhiêu món quà khác, cô Thompson cẩn thận mở món quà màu nâu trước tiên. Cả lớp bật cười khi nhìn thấy món quà của Teddy chỉ là một vòng đeo tay bằng kim cương GIẢ và một lọ nước hoa CÒN LẠI MỘT PHẦN TƯ.

Cô lập tức ra hiệu cho cả lớp im lặng, cô khen chiếc vòng đẹp, rồi xức một ít nước hoa lên cổ tay mình.
Hôm đó, Teddy không về cùng các bạn như mọi khi. Em ở lại sau cùng, chỉ để nói với cô giáo rằng: “Hôm nay cô có mùi thơm giống MẸ EM NGÀY XƯA”. Câu nói ngây thơ ấy làm cô xúc động đến lặng người.

Kể từ hôm đó, ngoài việc dạy học các học trò đọc, viết. Cô bắt đầu quan tâm để ý đến chúng hơn. Đặc biệt cô chú ý đến Teddy, cô phát hiện cậu bé ngày càng minh mẫn hơn. Càng được khích lệ, em càng thông minh hơn, phản ứng nhanh hơn. Cuối năm học, Teddy được xếp hạng là một trong số những học sinh thông minh nhất lớp.

Một năm sau, cô nhìn thấy một tờ giấy nhét dưới khe cửa do Teddy gửi đến, trên đó viết rằng cậu luôn nghĩ về cô với những gì thân thương và quý trọng nhất.

6 năm sau, cô nhận được một tờ giấy khác từ Teddy, cậu bé nói rằng cậu đã học xong trung học, cậu được xếp hạng ba trong lớp và hình ảnh cô Thompson năm nào vẫn in mãi trong trái tim cậu.

4 năm sau, một lá thư khác nói rằng cậu sắp tốt nghiệp đại học hạng Ưu.

2 năm sau, một lá thư khác được gởi đến địa chỉ nhà cô Thompson với lời tâm sự rằng cậu quyết định học cao hơn nữa. Và cô vẫn là người động viên cậu nhiều nhất. Lúc này, tên ở cuối thư đã dài hơn: Bác sĩ Y Khoa Theodore F. Stoddard.

Một thời gian sau, cô Thompson được báo tin rằng Teddy đã gặp được người mình yêu và họ sẽ kết hôn. Vì cha của Teddy đã qua đời vài năm trước, nên anh mời cô Thompson ngồi vào vị trí chỗ dành cho Mẹ anh.

Cô đến tham dự đám cưới với chiếc vòng đeo tay bị khuyết những hạt kim cương GIẢ và dùng loại nước hoa ngày nào gợi cho Teddy nhớ về người mẹ quá cố của mình. Hai cô trò ôm chầm lấy nhau. Bác sĩ Stoddard thì thầm: “Cám ơn cô rất nhiều vì LÒNG TIN của cô dành cho em, cô đã cho em cảm nhận được GIÁ TRỊ CỦA BẢN THÂN và đã giúp em CÓ ĐỦ NGHỊ LỰC ĐỂ SỐNG…”

Rưng rưng nước mắt, cô Thompson ngắt lời: “Em sai rồi, Teddy à. Em mới là người đã dạy cho cô biết rằng cô có thể làm được điều gì. Trước đó, cô chưa thật sự quan tâm đến học trò của mình và EM ĐÃ GIÚP CÔ HIỂU HƠN VỀ Ý NGHĨA CUỘC SỐNG”.

Sưu tầm
——————————-
“Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý, nghề sáng tạo nhất trong những nghề sáng tạo, vì nó sáng tạo ra những con người sáng tạo, vì thế các thầy cô giáo có quyền tự hào về nghề dạy học của mình.”
(Cố thủ tướng Phạm Văn Đồng)

📙Nhà sách Trúc Thư – Blog Trúc Thư
🌞Nơi chia sẻ tri thức và lan toả những điều tích cực. Đọc lại tất cả bài viết tại
1/ Website:
🌎http://tructhu.vn
2/ Fanfage
🌎http://facebook.com/tructhu.vn
🌎http://facebook.com/nhasachTrucThu
#nghedayhoc
#nguoitoiyeuquynhat
#nhasachtructhu

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.