Đăng bởi Để lại phản hồi

TÔI HỌC ĐƯỢC GÌ KHI CÒN TRẺ , CHỖ ĐỨNG CỦA BẠN TRONG XÃ HỘI CÓ TỪ ĐÂU ?

Người ta đều nói tuổi trẻ chính là vốn, tôi muốn bổ sung thêm là, chỉ khi phấn đấu, vốn liếng của bạn mới có giá trị, chỉ khi liều mạng, tuổi trẻ của bạn mới đáng để bạn tự hào.

– Mở miệng ra đã nhắc đến khó khăn, sự trưởng thành đã cách bạn quá xa rồi.

– Mới bỏ ra chút công sức đã nghĩ đến việc báo đáp, cơ hội đã cách bạn quá xa rồi.

– Vừa bắt tay vào làm đã nghĩ đến lợi ích cá nhân, trái ngọt đã cách bạn quá xa rồi.

– Mới có chút khởi sắc đã đòi hỏi điều kiện, tương lai đã cách bạn quá xa rồi.

– Vừa mới hợp tác đã nghĩ cách sao cho mình không chịu thiệt, sự nghiệp đã cách bạn quá xa rồi.

Dù có làm việc ở đâu, thì cũng hãy nhớ những nguyên tắc quan trọng này:

Nguyên tắc 1: Công việc không nuôi người nhàn hạ, tập thể không nuôi những kẻ lười.

Nguyên tắc 2: Vào một đơn vị làm việc, đừng chỉ chăm chăm vào việc kiếm tiền, trước tiên hãy học sao cho mình đáng tiền.

Nguyên tắc 3: Không có ngành nào là dễ kiếm tiền cả.

Nguyên tắc 4: Làm việc, không có nơi nào là thuận lợi cả, ức chế bực dọc là chuyện bình thường.

Nguyên tắc 5:

– Không kiếm được tiền, thì kiếm được kiến thức.

– Không kiếm được kiến thức thì kiếm được kinh nghiệm.

– Không kiếm được kinh nghiệm, thì kiếm được trải nghiệm.

– Khi kiếm được những thứ trên rồi, thì không sợ không kiếm được tiền.

Nguyên tắc 6: Chỉ khi thay đổi thái độ của bản thân, ta mới có thể thay đổi được chỗ đứng của mình trong xã hội.Chỉ khi thay đổi thái độ làm việc của bản thân, ta mới có được vị trí cao trong nghề nghiệp.

Nguyên tắc 7: Nguyên nhân khiến con người ta cảm thấy mơ hồ chỉ có một. Đó chính là trong những năm tháng mà đáng ra ta nên phấn đấu, nên làm việc chăm chỉ thì ta lại nghĩ quá nhiều, nhưng lại làm quá ít!

————————–

Ảnh và bài viết : sưu tầm

Nguồn: Người bản lĩnh

Đăng bởi Để lại phản hồi

MỘT LÚC NÀO ĐÓ TRONG ĐỜI …

Ngủ một giấc tỉnh dậy, con người ta chẳng còn sợ cô đơn mà chỉ lo cơm áo gạo tiền.

Khi còn bé ta luôn không hiểu, tại sao bố mẹ có thể thức dậy sớm như vậy. Giờ lớn lên mới biết, đánh thức họ không phải là đồng hồ báo thức, mà là cuộc sống và trách nhiệm.

Nào có năm tháng tĩnh lặng, chẳng qua là có người mang gánh nặng thay bạn bước đi mà thôi…

Vì vậy, nhất định bạn phải cố gắng. Không chỉ vì bản thân mình sống đời thoải mái mà còn để bảo vệ gia đình mình.

Gánh vác, bảo vệ tổ ấm của mình khi cha mẹ đã bạc đầu. Đừng để đến lúc cha mẹ già yếu mà bản thân vẫn chưa làm nên trò trống gì cho đời.

Thế nên, cho dù trời có sụp xuống, cũng nhất quyết mặc kệ xây xát đầy mình mà đứng lên. Quyết không gục ngã, quyết không bỏ cuộc bạn nhé!

Nguồn: ảnh và bài viết sưu tầm

Đăng bởi Để lại phản hồi

ĐẠI HỌC Y THÁI BÌNH MIỄN TOÀN BỘ HỌC PHÍ CHO THÍ SINH ’10 NĂM CÕNG BẠN TỚI TRƯỜNG

TTO – Cục Khoa học, công nghệ và đào tạo vừa cho hay thí sinh Ngô Văn Hiếu, chàng trai cõng bạn đến lớp trong 10 năm, đã đủ điểm vào Đại học Y Thái Bình. Trường sẵn sàng miễn học phí trong suốt thời gian Hiếu theo học tại trường.

Theo Cục Khoa học, công nghệ và đào tạo (Bộ Y tế), thời gian qua, câu chuyện cảm động về đôi bạn thân cõng nhau đến lớp trong 10 năm ở xóm 1, xã Đồng Thắng, huyện Triệu Sơn, Thanh Hóa đều đạt điểm số trên 28 điểm thi đại học đã được cộng đồng chia sẻ, khâm phục ý chí, nghị lực và học tập của hai bạn trẻ Ngô Văn Hiếu và Nguyễn Tất Minh.

“Cục Khoa học, công nghệ và đào tạo đánh giá cao tinh thần tương trợ lẫn nhau trong học tập của hai bạn, và nỗ lực vượt lên khó khăn, thử thách để cùng nhau phấn đấu đạt được những kết quả cao trong kỳ thi trung học phổ thông quốc gia năm 2020” – thông tin từ Bộ Y tế cho biết. 

Nguyễn Tất Minh, một trong 2 chàng trai, bị tật nguyền bẩm sinh khiến đôi chân và cánh tay phải co quắp, càng lớn càng teo lại, nhưng Minh rất ham học và luôn mơ ước được đi học như các bạn cùng trang lứa. Ngô Văn Hiếu vì thương hoàn cảnh của bạn đã tự nguyện làm “đôi chân” cõng bạn đến trường suốt 10 năm học, không quản ngại nắng mưa.

Trong kỳ thi vừa qua, với kết quả thi 28,15 điểm của mình, Ngô Văn Hiếu đã đủ điểm đỗ vào Trường đại học Y Thái Bình. Trường đại học Y Thái Bình sẵn sàng miễn học phí trong suốt thời gian Hiếu theo học tại trường và sẽ tạo điều kiện học tập tốt cho Hiếu để theo đuổi ước mơ trở thành bác sĩ trong tương lai.

“Để trở thành một bác sĩ giỏi, một người thầy thuốc có tâm, cống hiến cho xã hội thì việc học tập, trau dồi kiến thức và y đức nghề nghiệp cần rèn luyện suốt đời. Do đó chỉ mong Hiếu có ý chí, quyết tâm và nghị lực thì sẽ có thể học thêm tiếp sau đại học tại Trường đại học Y Thái Bình hoặc Đại học Y Hà Nội và trở thành một bác sĩ giỏi để phục vụ nhân dân” – Cục Khoa học, công nghệ và đào tạo chia sẻ.

Để động viên nghị lực của hai bạn có thể tiếp tục học tập tốt trên giảng đường đại học, bạn Nguyễn Tất Minh đã đỗ vào Trường đại học Bách khoa Hà Nội, Bệnh viện Bạch Mai sẵn sàng thăm khám và hỗ trợ điều trị sức khỏe cho Minh và hỗ trợ Minh về y tế trong thời gian Minh học đại học.

“Bộ Y tế mong muốn hai bạn sẽ tiếp tục có ý chí vươn lên trong cuộc sống và phấn đấu đạt kết quả cao trong học tập để mỗi ngày tiến gần đến thực hiện hóa ước mơ của mình” – thông cáo của Bộ Y tế viết.

Trước đó, cộng đồng mạng xôn xao vì điểm của Hiếu suýt soát điểm đỗ Đại học Y Hà Nội, đã có ý kiến đề nghị Đại học Y Hà Nội “ưu tiên” tiếp nhận thí sinh này. Tuy nhiên đã có những ý kiến cho rằng nên để Hiếu đến đăng ký và học các trường đúng với điểm đậu của mình vì bạn là một học sinh có năng lực, hoàn toàn có thể vào trường bằng đôi chân của mình.

THEO BÁO TUỔI TRẺ.

Đăng bởi Để lại phản hồi

TẠI SAO RẤT NHIỀU BẠN BÈ ĐANG THÂN THIẾT LẠI ĐỘT NGỘT TUYỆT GIAO?

CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT

A không thích ăn trứng gà, mỗi lần mẹ để phần cơm có trứng gà, A đều sẽ đưa nó cho B ăn.

Lúc đầu, B rất biết ơn, nhưng lâu dần B lại coi nó như một thói quen. Mà đã quen rồi, sẽ coi chuyện A để phần trứng gà cho mình như chuyện hiển nhiên.

Vì vậy, đến một ngày nọ, A gặp được C – một cô bé mồ côi trong xóm, nên đưa trứng gà cho C ăn, B thấy vậy liền cảm thấy không vui.Cô ấy đã quên rằng những quả trứng này vốn dĩ là của A, A có quyền muốn cho ai thì cho.

Nhưng B không nghĩ vậy, cô tìm A cãi nhau một trận. Hai người càng ngày càng cãi nhau dữ dội hơn, đến cuối cùng dẫn đến tuyệt giao…

CÂU CHUYỆN THỨ HAI

Một năm nọ, mùa hè trở nên vô cùng nóng bức, vì thế một nhóm người rủ nhau ra bờ sông chơi. Một cô gái trong nhóm người vô tình làm rớt chiếc giày xuống sông khi đang nghịch nước.

Đường trên bờ lại chỉ toàn những viên đá sỏi vừa sắc nhọn vừa bị nắng chiếu nóng hổi, bọn họ còn phải đi cả đoạn đường dài. Thế nên cô gái mới quay sang nhờ người khác giúp đỡ vớt chiếc giày vừa lỡ làm rơi xuống, nhưng chẳng có ai chịu giúp đỡ cả.

Cô gái cảm thấy những người bạn của mình là kẻ vô tình vô nghĩa, chơi với nhau tình nghĩa bao nhiêu năm, vậy mà nhờ họ giúp đỡ một việc nhỏ lại chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.

Sau đó, một chàng trai đi ngang qua con đường này nhìn thấy cô gái kia đang giận dỗi ngồi một mình bên dòng sông liền đến hỏi thăm. Sau khi biết chuyện, anh ta đã đưa đôi giày của mình cho cô gái, đồng thời nói với cô ấy, không có ai có nghĩa vụ phải giúp đỡ bạn cả.

Có nhiều khi, bạn đã quen với việc người khác đối xử tốt với mình. Do đó cứ ngộ nhận rằng điều đó là đương nhiên, cho đến một ngày nào đó họ không còn đối xử tốt với bạn nữa, bạn lại cảm thấy tủi thân, tức giận.

Nhưng thực ra, không phải người đó bỗng nhiên trở nên xấu xa, mà là vì chúng ta có thói quen có rồi lại càng muốn được nhiều hơn. Quen với việc nhận lấy, mà quên đi việc phải cảm ơn.

CÂU CHUYỆN THỨ BA

Vào một buổi tối mát mẻ, có một chú cừu nhỏ đang chơi một mình trên sườn đồi thì đột nhiên có một con sói núp từ lùm cây lao ra muốn ăn thịt chú cừu.

Chú cừu vội nhảy lên, liều mạng dùng sừng đâm vào người nó, sau đó kêu to lên cầu cứu bạn bè.

Con bò đang ngồi trong bụi rậm liếc nhìn sang, thấy đằng kia là một con sói liền bỏ chạy. Cô bé ngựa thường chơi chung với nó cúi đầu nhìn xuống thấy đó là con sói hung hăng nên cũng liền chạy đi.

Chú lừa hàng xóm hành động có hơi chậm một chút, nó dừng lại nhìn một lúc lâu mới nhận ra bạn mình đang bị sói ngắm đến, liền cúi đầu lén chạy xuống đồi, lúc đi ngang qua lợn rừng còn kêu nó chạy theo mình. Cả hai chạy còn nhanh hơn con thỏ đã chạy trước, như hai mũi tên vụt xuống dưới sườn đồi.

Chỉ có con chó dưới núi nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của chú cừu liền vội vã chạy lên đồi, nhảy từ đám cỏ đến chỗ sói và cắn vào cổ nó một phát thật đau.

Con sói kêu lên một tiếng đau đớn, chú cừu nhân lúc này vội cùng chó tháo chạy.Khi chú cừu về đến nhà thì những người bạn mới lục tục kéo đến.

Bò nói: “Sao em không gọi anh? Cái sừng của anh chỉ cần lủi một cái có thể đâm thủng ruột con sói chết tiệt đó rồi!”

Ngựa bảo: “Đáng lẽ cậu nên gọi tớ mới đúng. Móng ngựa của tớ có thể đá mẻ đầu con sói đó.”

Heo hùa theo: “Đúng đó, mày cũng không gọi tao? Tao chỉ cần kêu lên con sói kia đã sợ hãi mà rơi xuống đồi luôn rồi.”

Con thỏ chạy đầu tiên cũng quay sang quở trách: “Ngốc thật, tui chạy nhanh như vậy, ông mà nhờ tui, tui đã chạy xuống báo làng xóm lên giúp rồi.”

Trong cái nhóm đang bàn cãi hỗn loạn này, chỉ có duy nhất CHÓ không có mặt

Tình bạn chân chính, không cần những lời hoa mỹ đến bào chữa hay cứu vãn, mà chỉ cần lúc quan trọng họ có thể giơ một tay ra giúp đỡ. Những người suốt ngày vây quanh bạn, cùng bạn đi ăn đi uống, nhậu nhẹt, vui chơi, xem phim, ca hát… chưa chắc là bạn chân chính.

Muốn tìm được những người bạn chí cốt và thật lòng thực sự chẳng hề dễ dàng gì!

Cùng nhau làm bạn 1 năm, thật không dễ.

Kiên trì làm bạn 2 năm, thật đáng quý trọng.

Có thể chia sẻ vui buồn suốt 3 năm, thật là điều kì diệu.

Cùng nhau vượt qua 5 năm hoạn nạn, mới là tri kỉ.

10 năm nghèo khó không rời không bỏ, là người bạn được định sẵn trong sinh mệnh.

Nếu đã không bỏ không rời suốt tận 20 năm, đây chính là người thân không cùng dòng máu của bạn.

Trong thời đại hay thay đổi như ngày nay, hãy chú ý nhiều một chút đến bạn bè xung quanh, tìm hiểu nhiều hơn về họ, bớt tính toán đi, học cách biết ơn, đồng thời cố gắng giữ chặt những người bạn chân chính, đừng vì những mâu thuẫn nhỏ mà làm mất đi họ.

Theo: Báo Dân Sinh

Tranh minh họa: Henn Kim

Đăng bởi Để lại phản hồi

NHỮNG NGHỆ SỸ

Mẹ tôi, chiều cuối năm theo bà nội tôi đi chùa, gặp tai nạn rồi không bao giờ về với chị em tôi nữa.

Hồi ấy tôi mới 9 tuổi. Ngày nhìn mẹ lần cuối trong phòng cấp cứu Bệnh viện Đa khoa Sài Gòn, tôi vẫn chưa biết rằng ai mất mẹ sẽ mất nhiều đến thế nào trong cuộc đời. Mãi sau này, khi đã lớn và biết mình đã mồ côi, tôi mới hỏi, mẹ là người của Nhà thờ, sao bữa đó lại đi chùa?

Ba tôi, cả đời chưa bao giờ bước vô rạp cine, hôm ấy lại đi coi phim, rồi “có biến”. Cha của con trai tôi, phát hiện bệnh nan y trong tinh thần lạc quan nhất, với điều kiện chữa trị tiên tiến. Vậy mà một ngày, lời hẹn bay về Việt Nam ăn bữa cơm đã đột ngột rơi.

Thầy tôi, Nghệ sỹ Nhân dân Phùng Há, ở ngưỡng cửa trăm năm, ngọn đèn ấy một ngày cạn dầu. Đón bà về chùa, tôi lặng nhìn người ra đi vào thời khắc nửa đêm về sáng.

Tắt, mở; mở rồi lại tắt, tôi nhìn từng khuôn mặt trong từng khung hình để bàng hoàng nhận ra, một năm của mất mát lớn với làng nghệ thuật. Một năm rất nhiều cái tên tài năng, nhiều nghệ sỹ đã đi xa.

Và những ngày này, lại một tài năng của làng hài. Viết những dòng này, tôi vẫn không tin, nụ cười hiền ấy đã tắt, gương mặt lành ấy đã yên giấc, tính cách sôi động, trẻ trung, lạc quan ấy đã đi xa. Tôi vẫn chưa tin, bởi sự ra đi ấy quá bất ngờ, tức tưởi. Tôi lặng nhìn khuôn mặt rất quen ấy, dù chưa gặp nhau, làm việc cùng nhau nhưng dậy niềm yêu mến từ rất lâu. Một người dung dị, một thái độ làm nghề tận tâm, một lối sống an hòa.

Cũng như bao đồng nghiệp của anh, thường ngày họ tinh nghịch, vui đùa, đêm nay, ngày mai, họ thất thần, thảng thốt. Những khán giả luôn trông chờ anh để được vui cười, thư giãn, họ lặng lẽ khóc, tiếc thương một người luôn mang lại niềm vui cho nhân thế.Anh đã sống được và được sống vĩnh viễn trong lòng người ở lại – như thế, anh đã quá hạnh phúc. Tiếng đàn trong veo, tài hoa, nụ cười cho muôn người, như cái tên Chí Tài anh đã mang. Chí Tài ơi! đã tắt một nụ cười, nhưng để lòng người tìm về với nhau, nhận ra nhau, hàn gắn và thứ tha, yêu thương và kết nối.

Mất mát là thật. Nhưng với sự thật không thể cưỡng cầu ấy, đau xót thay, tất cả chúng ta đều phải chấp nhận, để trong cuộc tiễn đưa sau cùng, mỗi người trong chúng ta lần lượt cúi đầu chào nhau, rồi chào chính chiếc bóng đời mình. Vĩnh viễn.Vậy đấy, quanh mình, cạnh mình, càng sống càng chứng tận nhiều mất mát. Đặt trong chuỗi đời người, với bao chuyển động, niềm xúc cảm, mối quan hệ thâm tình, sự đến và đi ấy đầy những giằng xé, đau đớn, tiếc thương. Đặt trong quy luật của muôn loài, là vòng tròn sinh – tử, có – không, hữu hình – vô hình.

Cho nên, từ rất lâu rồi, tôi luôn nghĩ và sống như thể chỉ còn một ngày mai thức dậy. Có thể đêm khuya nào đó, mình chìm sâu trong giấc ngủ của trời. Để không mảy may tiếc nuối, trách móc, để chỉ tận tình yêu thương, để hiểu không ai đúng tuyệt đối, chẳng ai quấy hoàn toàn. Bản thân mình cũng lúc đúng lúc sai, lúc sáng lúc tối. Chỉ duy nhất, tự nhắc mình, chân thành với mọi đúng sai, vui buồn, được mất.

Tôi vốn không thích bi kịch hóa mọi thứ trong đời. Nhưng tôi thấy bạn nghề của tôi, một quái kiệt của làng hài, Nghệ sỹ Nhân dân Ngọc Giàu, phải bước qua bao mất mát đời riêng. Chỉ cần một cái ngoéo tay dị tướng, đôi ba câu thoại tưng tửng đã khiến hàng triệu người cười ngả nghiêng thì đâu đó trong đời, “Cô Bảy Cán Vá” lại có lúc lặng lẽ khóc tiễn núm ruột của mình.

Cả đời theo nghiệp cải lương, tôi biết không phải tự dưng khán giả thương người nghệ sỹ, thương mấy cái tuồng, vì trong đó có rất nhiều thông điệp đặc trưng cho tâm hồn người Việt, nói hộ lòng dân chúng. Giá trị nghệ thuật nằm ở nội dung tuồng tích, chất lượng giọng ca, cách diễn, thần thái người nghệ sĩ, là tính nhân văn, phê phán hay ca ngợi đều để làm con người tốt hơn.

Nghệ sĩ, trong thiên chức được trời và người đời đã chọn, họ bước qua lằn ranh nghiệt ngã cuộc đời để diễn trình trên sân khấu. Những vai diễn, nhiều khuôn mặt, mà có khi là đối nghịch, là phép nhân của những mất mát mà đời thường, đôi khi buộc họ phải tự trừ chia đi rất nhiều.

Khi có ba người đàn ông đến hỏi cưới, Má Bảy Phùng Há nói một câu mà tôi nhớ mãi: “má có một cái tên khán giả thương nên phải làm cho trọn vẹn công chuyện trời đất. Trời sanh ra mình thuộc về tất cả mọi người chứ không phải một người”.

Nghệ thuật chỉ tồn tại nếu có nghệ sỹ và khán giả kế thừa. Tôi tin và hy vọng, sau những mất mát, người ở lại sẽ cùng nhau gây dựng. Như nhiều người hỏi tôi, cải lương có “chết” không. “Không”, tôi trả lời, cải lương sẽ sống đều, sống dài, âm thầm và bền bỉ.

Thời tôi vào nghề, các nghệ sĩ bảo nhau, “cải là cải cách, cải thiện con người; lương là lương thiện, nâng đỡ lương tâm của con người”. Bởi nói hộ lòng người nên nghệ thuật và những nghệ sỹ chân chính còn sống mãi.

Bạch Tuyết

Nguồn : https://vnexpress.net/nhung-nghe-sy-4205000.html

Đăng bởi Để lại phản hồi

VÌ SAO KHI TRƯỞNG THÀNH, CHÚNG TA LẠI TRỞ NÊN KHÔNG VUI VẺ?

Quy luật : 100-99=0.

Có một câu trả lời nhận được rất nhiều lượt like rằng: “Một người sống không vui vẻ, thường là vì dục vọng lớn hơn năng lực.”

Tôi từng đọc qua một công thứ kinh điển như này: Mức độ đau buồn của bạn = dục vọng – năng lực. Giải sử năng lực của bạn 99 điểm, nhưng bạn lại luôn có cái khát khao 100 điểm, khi khát khao và năng lực không tương xứng, bạn sẽ luôn sống trong buồn bã, mệt mỏi, lúc này, giá trị hạnh phúc của bạn sẽ bằng 0.

Khi còn nhỏ, chúng ta đều sống rất hạnh phúc, một món đồ chơi mới, một bộ quần áo mới, có thể khiến chúng ta vui vẻ cả ngày. Sau khi lớn lên, dù bản thân có năng lực kiếm tiền, quần áo trong tủ nhiều không kể siết, nhưng chúng ta vẫn cứ không hài lòng.

Ngày đi học, chỉ cần có một chiếc xe đạp thôi đã hạnh phúc lắm rồi. Nhưng sau khi đi làm, mua được nhà được xe rồi vẫn chưa thỏa mãn, luôn nghĩ cách làm sao để đổi nhà to hơn, mua chiếc xe đắt tiền hơn.

Cuộc sống chính là như vậy, ngay từ khi bắt đầu, ngưỡng hạnh phúc của chúng ta đã rất thấp. Càng trưởng thành, thứ chúng ta muốn càng nhiều, khi năng lực không xứng với khát khao, phiền não sẽ ngày một nhiều hơn.

Trong một cuốn sách có tên “Giải nhân di” có viết như này: Cả ngày bôn ba vì miếng ăn, ăn no một chút liền nghĩ tới quần áo. Ăn mặc đã được thỏa mãn, liền nghĩ tới dung mạo vợ xinh. Lấy được vợ sinh đẻ con rồi, lại hận sao đất đai ít ỏi quá. Mua được đất đai rộng lớn rồi, lại thấy sân rộng vậy mà lại quá ít xe…

Khát khao, mong muốn của con người là thứ không thể được thỏa mãn, ban đầu chỉ muốn ngày đủ ba bữa, sau lại mong nhà cao cửa rộng, thăng chức tăng lương… Một người nếu không thể kiểm soát được khát khao của mình, đau buồn sẽ kéo đến, ngày này qua ngày khác, vĩnh viễn không bao giờ dừng. Con người, một khi để dục vọng khống chế thì cả đời sẽ chỉ là con trâu con ngựa, chỉ khi biết thỏa mãn, chúng ta mới có được niềm vui thực sự. Đừng để khát khao, dục vọng của bạn cao hơn năng lực của bạn.

Đăng bởi Để lại phản hồi

TRÂN TRỌNG NHÂN DUYÊN

Mỗi ngày gặp rất nhiều người khác nhau.

Có người trở thành bạn bè;

Có người trở thành khách qua đường;

Có người đồng hành một đời;

Có người đi chung một đoạn đường;

Gặp nhau vốn là duyên phận.;

Cảnh đẹp không thường có, hoa đẹp không thường nở, hoa lá cỏ cây nào rồi cũng có ngày tàn lụi theo năm tháng. Vì thế hãy trân quý những gì đang hiện hữu trước chúng ta, đừng để bản thân sau cùng phải tiếc nuối.

Đăng bởi Để lại phản hồi

CÁCH DẬY SỚM – BÍ QUYẾT THÀNH CÔNG VÀ LỢI ÍCH TỪ VIỆC DẬY SỚM

5 GIỜ SÁNG – Là lúc đồng hồ báo thức reo, tôi bật dậy như một thói quen mà không hề cảm thấy do dự, mệt mỏi. Hôm nay công việc cũng dần ổn nên tranh thủ ngồi viết một bài chia sẽ đến các bạn cách dậy sớm và tạo lập thói quen dậy sớm.

Tôi tin rằng đây sẽ là bài viết chi tiết và hữu ích nhất mà bạn từng đọc được về cách dậy sớm. Qua bài viết này những câu hỏi mà bạn thường tìm kiếm câu trả lời sẽ được giải đáp như:

Cách dậy sớm mà không mệt?

Làm sao để tạo lập thói quen dậy sớm?

Dậy sớm để làm gì?

Phương pháp dậy sớm hiệu quả nhất là gì?…

Lợi ích của việc dậy sớm là gì?Nói đến đây, tôi lại nhớ đến người bạn thân của mình. Hắn là người đã giúp tôi tạo lập thói quen dậy sớm như ngày nay. Mỗi lần cả nhóm đi chơi, đi du lịch thì hắn là người dậy từ rất sớm có lúc 4h30 – 5h sáng. Tôi hỏi: “Mày dậy làm gì mà sớm vậy?”Hắn đáp: “Chỉ để thấy ngày dài hơn thôi!”

Đúng vậy, câu trả lời ngắn gọn, nhưng lại rất chính xác về lợi ích của việc dậy sớm. Thấy ngày dài hơn – dậy để quan sát thế giới xung quanh, dậy để trải nghiệm và thêm yêu cuộc sống. Thức khuya không làm bạn cảm thấy ngày dài hơn nhưng dậy sớm thì có đấy.

Hướng dẫn cách dậy sớm hiệu quả

Đầu tiên, bạn phải hiểu rằng, dậy sớm là cả một quá trình chứ không phải là những mẹo nhỏ riêng lẻ. Vì vậy để dậy sớm hiệu quả tôi kiến nghị bạn nên thực hiện đủ các bước dưới đây.

1. Loại bỏ suy nghĩ sai lệch

Đầu tiên bạn phải loại bỏ những suy nghĩ như: “Thức khuya dậy sớm không mệt”, “Ngủ 2 tiếng mà không mệt”… Chính những suy nghĩ này đang làm bạn cố gắng tìm kiếm một cái gì đó siêu nhiên và viễn vong.🖥Trên mạng có rất nhiều video, bài viết với tiêu đề như: “Ngủ ít mà không mệt?”– “Em ơi đừng tin nó lừa đấy” – Just for fun :))

Chỉ có siêu nhân hay những người đột biến mới không mệt. Những bài viết như thế chỉ mang tính chất câu view không hề có hiệu quả. Ngoài ra nếu bạn muốn “GIẾT” bản thân bằng những lần thức khuya 1-2h sáng chỉ để xem phim, đọc truyện, chơi game… thì có thể tin những bài viết với tiêu đề trên.

2. Thay đổi tâm lý

Đừng nghĩ dậy sớm để làm việc. Hãy nghĩ dậy sớm để thành công. Đừng nghĩ dậy sớm để học tập. Hãy nghĩ dậy sớm để làm được những việc mình yêu thích.

Bạn có phải là người yêu công việc và thích học tập? Nếu không thì tại sao bạn lại nghĩ nó như một phần thưởng, một kết quả cho việc thức dậy sớm của bạn? Hãy nghỉ bạn dậy sớm để làm những việc mình yêu thích như nghe một bản nhạc yêu thích, ngắm bình minh…

3. Chuẩn bị cho một giấc ngủ sâu

Nhiều người nghĩ rằng: dậy sớm thì liên quan gì đến chuẩn bị trước khi ngủ? Một suy nghĩ sai lầm. Việc bạn có thể dậy sớm hay không phụ thuộc vào giấc ngủ đó có đủ sâu không? Nếu bạn ngủ sâu, chứng tỏ bạn đang có một giấc ngủ hiệu quả. Khi dậy sớm sẽ không bị mệt mỏi và ủ rũ. Dưới đây là những việc giúp bạn chuẩn bị một giấc ngủ sâu. Học một kiến thức mới mỗi ngày: Dù là gì hãy học một kiến thức mới ví dụ như Biên lợi nhuận là gì? Tiếng anh của biên lợi nhuận là Profit Margin… Sau đó trước khi chìm vào giấc ngủ hãy nhớ về nó, sau khi thức dậy hãy dành ra một phút để nhớ lại. Điều này sẽ giúp não bộ bạn hoạt động trở lại sau một đêm dài ngủ say. Ngoài ra khi học được một điều mới bạn sẽ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, từ đó giúp ngủ sâu hơn.

Không uống cafe sau 8h tối.

Không sử dụng điện thoại trước khi ngủ 20p: Bạn có biết rằng ánh sáng xanh từ điện thoại có thể ảnh hưởng đến não bộ và làm bạn khó ngủ hoặc ngủ không ngon giấc? Điều này đã được khoa học chứng minh. Có phải mỗi lần bạn sử dụng điện thoại, chơi game rồi đi ngủ, khi thực dậy đều cảm giác mệt mỏi?Không ăn bất kì thứ gì trước khi ngủ…

4. Hiểu về chu kỳ của giấc ngủ

– Chọn giờ ngủ và giờ thức dậy sao cho đúngGiấc ngủ bao gồm nhiều chu kỳ, mỗi chu kỳ kéo dài 90 phút. Trong thời gian đó chúng ta trải qua 5 giai đoạn:

Ru ngủ -> Ngủ nông -> Ngủ sâu -> Ngủ rất sâu -> Ngủ mơ. Trung bình mỗi người cần 15p để rơi vào trạng thái ru ngủ. Khi bạn thức dậy vào giai đoạn 3 và 4 thì cơ thể sẽ rất mệt mỏi, uể oải và đau đầu. Chính vì vậy việc lựa chon thời gian thức giấc rất quan trọng.

Một giấc ngủ lý tưởng là giấc ngủ có 4 chu kỳ tức là 6 tiếng đồng hồ và thức dậy và giữa giai đoạn 1 và 5 sẽ giúp bạn có một tinh thần sảng khoái nhất.Vì tôi làm việc tự do, có khá nhiều việc phải làm nên lựa chọn giấc ngủ có 3 chu kỳ là phù hợp: 12h tối bắt đầu ngủ + (15p đến 30p tùy người) + 3 x 90p = 4h45p đến 5h sáng thức dậy

5. Sử dụng ứng dụng báo thức Alarmy.

Nói về ứng dụng báo thức thì tôi có đề cập đến trước đó trong bài viết Những ứng dụng di động hữu ích giúp phát triển bản thân.

Vâng đó chính là Alarmy – một ứng dụng báo thức bằng cách:Chụp một tấm ảnhLắc điện thoạiGiải một bài toánQuét mã QRTôi kiến nghị bạn nên lựa chọn hình thức giải một bài toán – Bởi cơ thể bạn được điều khiển bởi não bộ, chỉ khi não bộ của bạn đã thức giấc mới giúp bạn điều khiển cơ thể và thức dậy không mệt mõi. Tin tôi đi với cách báo thức bằng một bài toán chỉ trong vòng 5 ngày thôi não bộ của bạn sẽ quen với việc thức dậy đúng giờ.

6. Làm gì sau khi thức dậy?

Tất nhiên là đánh răng, rửa mặt rồi. Hỏi thừa! :))À thế sau đó thì sao?

Hãy mở toang cửa, bước ra bên ngoài và hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Đây chính là cách cung cấp oxy cho bộ não của bạn tỉnh táo sau khi thức dậy. Đừng vội vàng ngồi vào bàn làm việc hay học tập nhé nếu không khả năng rất cao bạn sẽ lại đi ngủ tiếp đấy.

Uống nước và tập nhẹ một bài thể dục trong 5 – 10p Không đọc sách trong vòng 30p sau khi thức dậy. Có một sự thật mà ai cũng biết rằng đọc sách rất dễ gây buồn ngủ.

Đăng bởi Để lại phản hồi

ANH MINH BÁN RAU RƠI NƯỚC MẮT VỀ CON GÁI ÚT:”NẾU CÓ MỘT ĐIỀU ƯỚC, CHỈ ƯỚC CON BÉ CÓ THỂ Ở VỚI VỢ CHỒNG TÔI THẬT LÂU”

“Bây giờ mình chẳng dám mong gì cao xa, bởi vì bệnh tật con như vậy, điều mong mỏi duy nhất của mình lúc này là con bé có thể sống được lâu nhất với vợ chồng mình”, anh Minh rơm rớm nước mắt khi nói về cô con gái út. Bất ngờ nổi tiếng “rần rần” trên mạng xã hội với hành động đẹp, với những châm ngôn “chất như nước cất” đi vào lòng người, nhưng ít ai biết, phía sau những sạp rau nghĩa tình xen lẫn mưu sinh với “hàng nghìn lời ca tụng” ấy, anh Phạm Hồng Minh (sinh năm 1983) lại là một “người cha đặc biệt” trong gia đình… Rơi nước mắt khi nói về gái út Với vẻ ngoài gai góc, thậm chí thoạt nhìn có thể hơi “dữ dằn” nhưng chẳng ai biết được, người cha ấy cũng có những lúc yếu lòng không thể kìm nén được cảm xúc, nhất là khi được ai đó hỏi đến con gái út của mình.

Anh Minh kết hôn và sinh lần lượt 3 người con. Bé gái lớn năm nay học lớp 9, bé trai thứ hai lên lớp 7 còn cô bé thứ ba mới tròn 15 tháng. Anh Minh kể về các con: “2 đứa lớn chúng nó ngoan lắm, biết thương bố mẹ vất vả nên từ bé đã tự giác học rồi chơi, phụ bố mẹ những việc vặt trong nhà. Mới đây còn được học sinh giỏi đấy… Nhưng còn bé út thì…”. Nói đến đây, giọng anh Minh trùng xuống: “Con bé không được bình thường như anh chị nó, cháu nó thiệt thòi nhất nhà…”. Anh Minh kể, từ khi biết vợ anh mang thai con thứ 3, anh vô cùng hạnh phúc, bởi anh nghĩ, người ta giàu của thì mình giàu con. Niềm hạnh phúc của 2 vợ chồng cứ hân hoan theo từng ngày con lớn lên trong bụng mẹ. Ấy thế mà… tin dữ ập đến khi cái thai đã được 24 tuần. “Hôm đó bác sĩ gọi vợ chồng mình vào nói con có bất thường. Lúc đó bác sĩ chỉ nói là bất thường thôi, không nói rõ, rồi bác sĩ giới thiệu vợ chồng mình lên BV Từ Dũ để khám kĩ hơn. Nhưng lúc đó, vợ chồng mình vẫn mong con được ra đời, cho dù… Vợ chồng mình xác định sẽ đón nhận con và cố gắng”, nói đến đây, anh Minh không kìm nén được cảm xúc. Thời gian thấm thoắt trôi, cũng đến ngày vợ chồng anh Minh được đón con gái nhỏ Tố Nhi (bé Su) chào đời. Biết con không được như những đứa trẻ khác, nhưng vợ chồng anh Minh vẫn không thôi hy vọng. 2 vợ chồng gửi các con lớn cho ông bà, bồng bế bé Su đi khắp nơi để “cầu cứu” bác sĩ. Đi khắp các bệnh viện, thậm chí ngược ra cả Hà Nội khám, nhưng cuối cùng kết luận của bác sĩ đã khiến anh Minh và vợ như ngã quỵ: “Đi khắp nơi, cuối cùng các bác sĩ ở những bệnh viện ấy có chung một kết quả, bé Su bị tim, tim người ta có 4 vách ngăn thì con gái mình không có ngăn nào. Con bé còn bị biến đổi nhiễm sắc thể (dẫn đến hội chứng Down) nên tôi càng quặn thắt tim gan khi nghĩ đến con bé. Vậy là sự hy vọng nhầm lẫn của các bác sĩ là hoàn toàn không có. Mình phải chấp nhận!”. Kể từ ngày bé con ra đời, sẵn bệnh tật lại ăn uống kém, thấy con gầy yếu vợ chồng anh Minh càng xót xa hơn. Anh tâm sự: “Tới bệnh viện Đại học Y dược TP.HCM, các bác sĩ nói tình trạng của con mình nặng lắm, cần mổ sớm, không thể để lâu được. Trên đường về, mình ngồi trong xe mà nước mắt cứ tuôn trào. Vì mình không biết sẽ phải lựa chọn ra sao, tỉ lệ thành công sau mổ rất thấp. Mình nghĩ nếu mổ ngay mà ca phẫu thuật thất bại thì bé sẽ rời xa mình sớm, còn không phẫu thuật thì bé có thể sống với mình thêm vài năm. Mình rối bời. Có thời gian, hầu như đêm nào mình cũng thức tới gần sáng rồi đi lấy hàng, không thể ngủ được… Và mình nghĩ sẽ đưa bé đi khắp nơi, miễn ở đâu nói con gái mình còn cơ hội”… Hành trình làm cha lắm gian truân, nhưng cũng thật hạnh phúc “Nếu ai đó hỏi mình, làm cha có vất vả không, thì câu trả lời là có chứ, nhưng chăm sóc một em bé thiệt thòi còn vất vả hơn nhiều. Gian nan đấy, nhưng hạnh phúc vô cùng”, anh Minh trải lòng.”Chăm sóc con vất vả nhưng hạnh phúc vô cùng”. 2 vợ chồng bận rộn quán xá với sạp rau tấp nập là thế, nhưng đều “tự thân vận động”, chăm sóc con cái. Thời gian đầu, có sự trợ giúp của ông bà để chăm bé Su, nhưng sau đó, anh cùng vợ tự tay chăm con gái vì không muốn con tủi thân, thiệt thòi hơn nữa. Khoảnh khắc anh Minh đút từng thìa cháo cho con gái út”Su tội lắm, bé nhỏ nhất nhà, thiệt thòi nhất nhà. Mình thương con bé lắm. Nên bây giờ, cứ ai vô tình hỏi về nó, là mình không kìm được xúc động. Con bé yếu ớt nên cho ăn cũng khó, ngủ cũng khó. Nhưng rất tình cảm và theo ba”, anh Minh kể. Cứ rảnh rỗi, anh Minh lại chơi đùa cùng cô con gái nhỏ, anh muốn bù đắp cho con tất cả sự thiệt thòi…

Anh Minh thường rời nhà vào 2h sáng để đi lấy hàng, trở về nhà vào 7h sáng và bắt đầu chăm sóc, chơi đùa cùng con cái. Cứ 14h chiều, anh lại sấp ngửa với sạp rau để kịp nguồn cung cho người dân nơi đây. Chuỗi thời gian ngủ nghỉ của anh vừa “lệch múi giờ”, vừa chẳng nhiều nhặn là bao, nhưng với anh, được ở nhà, được gần gũi, chơi đùa cùng các con là những điều anh hạnh phúc nhất: “Mình thường sắp xếp công việc để chơi cùng con, đặc biệt là con út, để con bé không tủi thân, không thấy thiệt thòi. Chăm sóc con bé dù vất vả, nhưng từ lúc sinh ra, chưa bao giờ mình cáu với con. Chỉ muốn bù đắp cho con tất cả sự thiệt thòi”, anh Minh tâm sự. Được bên con là điều ước lớn lao nhất. Được biết, bé Su đã thực hiện đợt mổ tim theo chỉ định của bác sĩ, may mắn ca mổ bước đầu thành công. Hiện tại sức khỏe của bé Su đã dần ổn định, dù vẫn phải tái khám định kì theo lịch hẹn. 2-3 tuần/lần, hoặc 1-2 tháng/lần. Thời gian này, do dịch bệnh đang diễn biến phức tạp nên đợt khám lại cho bé Su lần này, anh Minh vẫn chưa thực hiện được. Nói về mong ước của mình, anh thật thà bộc bạch: “Bệnh của con như thế, mình biết nên chẳng dám ước mơ gì nhiều, mình chỉ mong ước con bé có thể sống được lâu nhất với vợ chồng mình”… Anh Minh chia sẻ, sẽ xăm hình con gái lên vai vào thời gian gần nhất… Trải qua những thăng trầm trong cuộc sống, anh Minh nhắn nhủ với mọi người: “Hãy tận hưởng những điều nhỏ nhặt, rồi một ngày nào đó, bạn có thể nhìn lại và nhận ra chúng là những điều lớn lao”.

Chia sẻ về những hình xăm trên cơ thể, thoạt nhìn có vẻ “hổ báo” là vậy, nhưng lại khác hoàn toàn với tính cách nhân hậu, bao dung và dễ xúc động của mình, anh Minh kể: “Hình xăm trên cơ thể mình là nghệ thuật và tín ngưỡng. Mình thích xăm hình nghệ thuật. Mình dự định sẽ xăm hình con gái út của mình lên vai nữa”. Nhiều năm qua, anh Phạm Hồng Minh (sinh năm 1983) đã rất quen mặt với người dân phường Bình Đa, TP Biên Hoà, Đồng Nai bởi mở ra sạp rau bán thì ít, tặng cho người khó khăn thì nhiều. Khi các đợt dịch Covid-19 bùng phát tại địa phương, anh Minh càng tăng cường tặng rau cho mọi người, đặc biệt là những người lao động nghèo, hoàn cảnh khó khăn. Mỗi khi nhập rau về từ chợ đầu mối, anh bày rất nhiều tại sạp hàng và viết tấm bảng mời mọi người đến nhận. Những lời nhắn gửi dễ thương mà anh viết như “Hôm nay hơi mệt, mua nhiều giùm chứ đừng hỏi”, “Bán rau muống đột biến giá 5 tỷ đồng “, “8-3, tặng mỗi em một trái bầu”… nhận được sự thích thú, quý mến của nhiều người dân. Sau gần một năm nổi tiếng, ông chủ sạp rau lại một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý khi hình ảnh cùng phát ngôn “chất lừ” được dân mạng lan truyền với nội dung: “Kiếm tiền cả đời chứ đâu nhất thiết phải lúc này” khi bị bạn bè chửi là “ngu” vì không tăng giá giữa mùa dịch. Nhưng với anh Minh, thời điểm dịch bệnh, kinh tế khó khăn, đối với người bình thường đã vậy, với người lao động nghèo thì còn khó khăn gấp bội, nên anh không “kinh doanh”, dù chỉ là mớ rau hay quả trứng. Anh bán hàng với giá hợp lý và giúp người bằng cả trái tim mình! Những hình ảnh đẹp về người đàn ông xăm trổ đầy mình nhưng lại có tấm lòng nhân hậu và ấm áp sau khi được lan truyền đã nhận về bão like cùng cơn mưa lời khen của rất nhiều người dùng mạng.

Đăng bởi Để lại phản hồi

NHẬT KÝ SAU KHI CHẾT

Chuyên mục: Trúc Thư cho tâm hồn.
NHẬT KÝ SAU KHI CHẾT
Bạn có bao giờ đi đám tang một ai đó và tự hỏi? Rồi một ngày nào đó khi chúng ta già, ta sẽ là người tiếp theo? Hành trình sau đó của ta sẽ thế nào?
Đọc Nhật Ký sau khi chết khiến người ta phải suy ngẫm.
Http://tructhu.vn/
Nguồn: ảnh và nội dung sưu tầm
——-

NHẬT_KÝ_SAU_KHI_CHẾT

– Vào một ngày, khi ta không còn nữa, đứng cạnh thân xác đang nguội lạnh, cứng đờ ta đã thấy… Người ghét ta, nhảy múa vui mừng, người thương ta, nước mắt rưng rưng.

– Ngày Động Quan, thân thể ta nằm sâu dưới lòng đất. Người ghét ta, nhìn nấm mộ niềm vui hiện rõ. Người thương ta, chẳng nỡ quay đầu nhìn lần cuối.

– Ba tháng sau, thân xác ta đang dần trương sình, bốc mùi hôi thối, thuở còn sống ta vô cùng ghét côn trùng, giờ đây giòi bọ đang nhăm nhi cái thân mà ta cả đời nâng niu, tàn sát sinh mạng để cung phụng cho nó đủ thức ngon, mặc đẹp, đắp vào bao nhiêu tiền của.

– Một năm Sau: Thân thể của ta đã rã tan…nấm mộ của ta mưa bay gió thổi. Ngày giỗ ta, họ vui như trẩy hội, mở tiệc hội họp ca nhạc, ăn uống linh đình. Người ghét ta, lâu lâu trong buổi trà dư tửu hậu nhắc đến tên ta…họ vẫn còn bực tức. Người thương ta, khi đêm khuya vắng lặng, khóc thầm rơi lệ tìm ai bày tỏ.

– Vài năm sau: Ta không còn thân thể nữa, chỉ còn lại một ít xương tàn. Người ghét ta, chỉ nhớ mơ hồ tên ta, họ đã quên mất gương mặt của ta. Người yêu thương ta, khi nhớ về ta có chút trầm lặng. Cuộc sống xô bồ dần dần làm phai mờ đi tất cả.

– Vài Chục Năm Sau…nấm mộ của ta hoang tàn không người nhang khói, quan tài nơi ta nằm đã mục nát, chỉ còn một mảng hoang vu. Người ghét ta, đã già lú cũng quên ta rồi. Người yêu thương ta, cũng tiếp bước ta đi vào nấm mộ.

– Đối Với Thế Giới Này…Ta đã hoàn toàn trở thành hư vô, không ai biết ta từng tồn tại, bạn bè, đồng nghiệp, người thân, mỗi người một nơi, kẻ già, người chết, những gì ta dùng đã mất, những gì ta để lại rơi vào tay kẻ khác. Ta phấn đấu, hơn thua, tranh giành cả đời, cũng không mang theo được nhành cây ngọn cỏ. Tiền tài, gia sản mà ta cố giữ, cố thủ đoạn mưu mô để có cũng không mang được một phần hư danh, vinh dự hão huyền nào.

– Ta nhận ra sống trên đời này, bất luận là giàu sang phú quý hay bần tiện nghèo nàn. Khi nhắm mắt, xuôi tay phải bỏ lại tất cả, trả hết cho đời. Cái mang theo được, chính là cái ta đã cho đi là đạo đức là thiện lương. Bất giác có chút ân hận, lòng lâng lâng một nỗi buồn khó tả, cứ da diết, da diết mãi không thôi. Bao nhiêu phồn hoa, thoáng qua phút chốc.

Trăm năm sau, chỉ còn lại một nấm mộ vô danh. Cuộc đời như nước chảy hoa trôi, lợi danh như bóng mây chìm nổi, chỉ có tình thương ở lại đời🙏

Đã biết chốn này là quán trọ
Hơn thua hờn oán để mà chi
Thử ra ngồi xuống bên phần mộ
Hỏi họ mang theo được những gì

📙Nhà sách Trúc Thư – Blog Trúc Thư
🌞Nơi chia sẻ tri thức và lan toả những điều tích cực. Đọc lại tất cả bài viết tại
1/ Website:
🌎http://tructhu.vn/
2/ Fanfage
🌎http://facebook.com/tructhu.vn
🌎http://facebook.com/nhasachTrucThu