Đăng bởi Để lại phản hồi

CŨNG BỊ DẠY DỖ BỞI LỜI NÓI VÀ ROI VỌT, VÌ SAO NGÀY XƯA CÓ RẤT ÍT TRẺ EM XUẤT HIỆN VẤN ĐỀ TÂM LÝ ?

Những đứa trẻ ngày xưa dù không được cha mẹ trò chuyện mỗi ngày nhưng lại được sống một đời sống rất “thật”, khác rất xa với thế giới ngày càng “ảo” như bây giờ.

Có lẽ chưa thời điểm nào vấn đề tâm lý ở trẻ em lại được quan tâm nhiều như bây giờ. Đặc biệt, trên khắp các diễn đàn mạng xã hội, câu chuyện so sánh giữa cách nuôi dạy trẻ giữa xưa và nay cũng tích cực được bàn luận.

Chẳng hạn: Cùng bị dạy dỗ bởi lời nói và roi vọt, vì sao ngày xưa có rất ít trẻ em xuất hiện vấn đề tâm lý?

Chuyện ngày xưa

Những người sinh vào thời kỳ 8x đổ về trước được coi là thế hệ tuổi thơ không tồn tại internet. Lúc ấy, đất nước còn nghèo, nhà thì đông con, suy nghĩ của người dân cũng chưa văn minh nên cái gọi là ”cha mẹ trò chuyện tâm sự cùng con” dường như là điều rất hiếm có.

Thời ấy nhà tôi chưa có đồng hồ báo thức, cũng không có điện thoại thông minh, chỉ có tiếng mẹ gọi, tiếng bố la mắng dùng cái muỗng đập mạnh vào chiếc mâm đồng để khua chúng tôi dậy. Lại có khi ngủ dậy bố mẹ đã ra đồng hết, mấy anh em chúng tôi cuống cuồng rửa vội cái mặt, chạy nhanh đến trường mới phát hiện tiếng trống đã vang tự bao giờ.

Mỗi khi tan học, trẻ con ngày đó làm gì có bài tập về nhà dài vô tận hay lớp học thêm nên chúng chỉ việc cất cặp sách rồi tụm 5, tụm 3 chơi cùng nhau ngoài đầu ngõ.

Không có phương tiện giải trí đắt tiền hay trò chơi điện tử, Tik Tok,…vậy trẻ con ngày đó chơi gì? Câu trả lời rất đơn giản, chúng tôi chơi bắn bi, đánh đáo, chơi quay, chơi ô ăn quan, chơi chuyền, chơi khăng, nhảy ngựa, nhảy lò cò…những trò chơi dân gian giản dị nhưng trẻ con đứa nào cũng thích.

Có lẽ ở bất cứ đâu, từ trong nhà đến ngoài sân, đường làng, ngõ xóm, hay trên những cánh đồng, chỗ nào cũng thấy trẻ con nô đùa xung quanh, tiếng cười đầy ắp. Nhưng đôi khi còn cả tiếng khóc và đòn roi.

Trẻ con ngày xưa quả thật ”dại” hơn bây giờ. Bởi chúng không biết như thế nào là nguy hiểm, mất vệ sinh nên thỉnh thoảng lại lĩnh đủ trận đòn thừa sống thiếu chết từ bố. Tôi nhớ vào một buổi trưa ngày hè, tôi cùng mấy thằng bạn ngồi nặn đất rồi thả vào ấm nước chè tươi của bố, nghịch xong chúng tôi thản nhiên đi chơi.

Đến chiều về, bố tôi mặt nổi giận đùng đùng, tay cầm sẵn cây roi đợi trước cổng vừa thấy tôi bước vào là vụt tới tấp vào mông. Tôi vừa khóc, vừa xin, vừa chạy quanh nhà rồi lao đến ôm bà nội cầu cứu. Hóa ra, khi bố mẹ và mọi người đi làm đồng về, bố tôi cầm ấm nước, ngửa cổ tu lấy tu để thì toàn đất chui vào miệng.

Lại có lần chúng tôi đuổi theo chiếc công nông chạy ngoài đường, cố gắng đu bám để leo được lên trên. Song hậu quả là, tôi bị ngã chảy máu đầu, phải khâu 10 mũi ở trán. Nghe tin con bị thương được mọi người đưa vào trạm xá, mẹ tôi khóc lóc tức tốc ra thăm, bố tôi bình tĩnh nói: ”Không sao đâu con à”. Đến đây, tôi chắc mẩm bố sẽ tha thứ cho trò nghịch dại của mình nhưng hóa ra khi về đến nhà, tôi vẫn bị lĩnh đủ 10 roi nát đít.

Khi lớn lên, tôi đọc được ở đâu đó câu chuyện: “Mẹ bị chứng khó nuốt vì thời xưa luôn bị ông ngoại mắng trong lúc ăn cơm”. Tôi vỡ lẽ ra một điều, trẻ con gặp vấn đề tâm lý thời nào cũng có chỉ là tôi không biết mà thôi. Thế nhưng, tôi chắc chắn, số lượng không nhiều như bây giờ.

Cuộc sống thật và ”ảo”

Quay trở lại vấn đề chưa bao giờ trẻ em lại bị trầm cảm và tự tử nhiều như bây giờ. Và nguyên nhân được mọi người đưa ra nhiều nhất đó là: Bố mẹ không đủ quan tâm đến con cái.

Có một điều luôn đúng, cha mẹ thời nào cũng bận. Cha mẹ thời xưa bận đi trồng lúa, trồng ngô, đánh cá, cái nghèo cái đói cứ đeo bám họ, thời gian nào để nói chuyện cùng con. Có chăng, chỉ có những bữa cơm hay ngày tết, cha mẹ mới có thể ngồi lại hỏi han các con đôi điều. Nhưng chúng ta vẫn thấy rất nhiều những con người đã trưởng thành từ các thế hệ đó, họ lại trở thành các ông bố bà mẹ sống có trách nhiệm với gia đình, hiếu đạo với ông bà và luôn biết quan tâm tới người khác.

Ngày nay, roi vọt vẫn có nhưng cha mẹ ”sợ” con nhiều hơn, tôn trọng ý kiến cá nhân, không dám áp đặt, thậm chí các con ”cãi” lại cũng phải nhịn vì sợ chúng nghĩ quẩn.

Những đứa trẻ ngày xưa dù không được cha mẹ trò chuyện mỗi ngày nhưng lại được sống một đời sống rất “thật”, khác rất xa với thế giới ngày càng “ảo” của người trẻ hôm nay. Chúng cứ ngày ngày vùi đầu vào học, bị áp lực thành tích đè lên vai; ám ảnh với những nút like trên Facebook; học đòi biết bao clip xấu thách đố nhau tự tử trên mạng.

Ngay từ khi 1 tuổi, cha mẹ dỗ con ăn bằng điện thoại, khi lớn lên một chút, mỗi đứa trong nhà được sắm một chiếc Ipad riêng, trẻ con trong xóm chẳng muốn ra đường vì chúng có cả thế giới bên trong chiếc điện thoại thông minh.

Tôi đã chứng kiến 5 đứa cháu về quê nghỉ hè cùng ông bà, trừ lúc ăn cơm, còn lại lúc nào cũng 5 thằng mỗi người một góc chơi điện tử. Khi bố mẹ chúng nó lên tiếng nhắc nhở, chúng chỉ gật, ”vâng ạ”, còn mắt thì vẫn dính vào màn hình.

Ngay cả những kỹ năng sống bình thường, làm việc nhà, kỹ năng sinh tồn và kỹ năng giải quyết vấn đề, nhiều gia đình hiện chỉ trông đợi ở các lớp học ngoại khóa, những đợt dự trại hè hay học kỳ quân đội…Những cái đó tốt thôi nhưng làm sao sánh được với những tình huống vô cùng sinh động và thấm thía của đời sống thật?

Vậy nên, trẻ em bây giờ phần lớn đang “thừa” quá nhiều thứ nhưng lại thiếu thốn chính cái đời sống “thật”, còn cái ”ảo” lại hiện hữu quá nhiều.

Nguồn: Cafebiz.vn

Đăng bởi Để lại phản hồi

BÀI DIỄN VĂN SẼ RẤT DÀI, NHƯNG TUYỆT ĐỐI ĐỪNG BỎ QUA CÂU CHỮ NÀO NHÉ!Dưới đây là bản dịch đầy đủ bài phát biểu của Taylor Swift tại buổi lễ nhận bằng Tiến sĩ Danh dự của Đại học New York.

“Xin chào, tôi là Taylor,

Lần trước khi tôi ở đứng ở 1 SVĐ như thế này, tôi đã nhảy nhót trên đôi giày cao gót và mặc một chiếc quần leotard lấp lánh. Còn trang phục tôi đang mặc lúc này thoải mái hơn nhiều. Tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến Chủ tịch Hội đồng Quản trị của NYU, Bill Berkeley, tất cả các ủy viên và thành viên của hội đồng, Chủ tịch của NYU Andrew Hamilton, Provost Katherine Fleming, các giảng viên và cựu sinh viên ở đây, ngay hôm nay để buổi lễ có thể diễn ra. Tôi cảm thấy rất tự hào khi được chia sẻ ngày này với những người được vinh danh như Susan Hockfield và Felix Matos Rodriguez, những người đã biến đổi thế giới của chúng ta với những nghiên cứu của họ.

Về phần tôi, chắc chắn 90% lý do mà tôi có mặt ở đây là vì tôi có một bài hát tên 22. Thực sự rất vui khi có mặt ở đây với, với tất cả các bạn – khi chúng ta tổ chức kỷ niệm và tốt nghiệp Niên khóa 2022 của Đại học New York.

Không một ai trong chúng ta ở đây có thể làm được những việc này mà đơn độc cả. Mỗi chúng ta là một tấm chăn được dệt nên từ tình cảm của người đã yêu thương mình, những người đã tin tưởng vào tương lai của chúng ta, những người đã cho chúng ta thấy được sự đồng cảm và lòng tốt, nói cho chúng ta biết sự thật ngay cả khi điều đó không dễ nghe.

Đó là những người đã nói với chúng ta rằng “chúng ta có thể làm được” dẫu vẫn chưa có minh chứng nào rõ ràng. Đó là người đã kể cho bạn nghe những câu chuyện và giúp bạn nuôi giấc mơ, đưa ra những quy tắc đạo đức, giữa đúng và sai để bạn có thể thử sống theo. Đó là người đã cố gắng hết sức để giải thích mọi khái niệm trong thế giới phức tạp đến điên cuồng này cho “đứa trẻ” trong bạn, khi bạn hỏi hàng triệu câu hỏi như ‘mặt trăng hoạt động như thế nào’ và ‘tại sao chúng ta lại có thể ăn salad mà không ăn được cỏ.’

Có thể họ đã không làm điều đó một cách hoàn hảo, chẳng ai làm được cả. Có thể họ không còn bên chúng ta ngay lúc này, và trong trường hợp đó, tôi hy vọng bạn sẽ tưởng nhớ đến họ ngay bây giờ. Còn nếu họ ở đây, ngay trong sân vận động này, tôi hy vọng bạn sẽ tìm thấy cách riêng của mình để bày tỏ lòng biết ơn đối với tất cả những điều đúng đắn và cả sai lầm đã đưa chúng ta đến ngày hôm nay, ngay lúc này.

Tôi biết rằng ngôn từ được coi là thế mạnh của mình, nhưng tôi sẽ không bao giờ có thể tìm được từ nào để cảm ơn mẹ tôi, bố tôi và anh trai tôi, Austin, vì những hy sinh mà họ đã bỏ ra hàng ngày để tôi có thể đi từ hát trong quán cà phê, để đứng lên ở đây với tất cả các bạn ngày hôm nay, không bao giờ có từ ngữ nào đủ diễn tả.

Gửi tới tất cả các bậc cha mẹ, các thành viên trong gia đình, trợ giảng, giáo viên, thân hữu, bạn bè và những người thân yêu ở đây, những người đã hỗ trợ những sinh viên này trong quá trình theo đuổi sự nghiệp giáo dục phong phú, tôi xin được nói với các bạn: “Welcome to New York. It’s been waiting for you” (Lấy ý từ lyrics ca khúc Welcome To New York, dịch nghĩa: Chào mừng đến New York. Thành phố đang chờ đợi bạn…” – PV)

Tôi muốn cảm ơn NYU vì đã giúp tôi được trở thành một Tiến sĩ, ít nhất là trên giấy tờ. Không phải là “Doctor” bạn cần có trong trường hợp khẩn cấp đâu, trừ khi trường hợp khẩn cấp của bạn lúc đó là bạn cần nghe 1 bài hát có câu luyến láy hấp dẫn, và đoạn bridge xúc cảm mạnh mẽ. Hoặc nếu trường hợp khẩn cấp của bạn là cần một người có thể đặt tên cho hơn 50 giống mèo trong một phút.

Tôi chưa bao giờ có được trải nghiệm bình thường ở trường đại học. Tôi học trung học công lập cho đến năm lớp mười và hoàn thành chương trình giáo dục khi học cùng gia sư trong lúc đang di chuyển trên các tầng của nhà ga sân bay. Sau đó tôi lên đường tham gia một chuỗi các chuyến giao lưu với các đài truyền hình. Nghe có vẻ hào nhoáng vô cùng nhưng thực tế nó chỉ có chiếc xe đi thuê, nhà nghỉ, tôi và mẹ giả vờ cãi nhau to tiếng với nhau trong lúc lên máy bay, có khi giành nhau chiếc ghế trống.

Khi còn là một đứa trẻ, tôi luôn nghĩ mình sẽ học Đại học, tưởng tượng ra những tấm áp phích mà tôi treo trên tường ký túc xá sinh viên năm nhất của mình. Tôi thậm chí còn đặt phần kết cho MV Love Story tại một trường đại học trong trí tưởng tượng, nơi tôi gặp một anh chàng “nam thần” đang đọc sách trên bãi cỏ và chỉ với một cái liếc mắt, chúng tôi nhận ra rằng mình đã yêu nhau từ kiếp trước. Đó chính xác là những gì mà tất cả các bạn đã trải qua vào một thời điểm nào đó trong 4 năm qua, phải không?

Nhưng tôi cũng không thể phàn nàn khi chính các bạn cũng không có được trải nghiệm học Đại học như bình thường vì bạn nhập học NYU giữa cơn đại toàn cầu. Về cơ bản, các bạn đã bị nhốt trong ký túc xá hoặc phải học trên Zoom. Mọi người trong trường Đại học, trong thời gian bình thường vốn đều căng thẳng về điểm số của bài kiểm tra, giờ đây còn phải vượt qua 1.000 bài test COVID nữa. Tôi tưởng tượng rằng tất cả những gì mọi người muốn chỉ là đi học bình thường thôi.

Nhưng trong trường hợp này, cả tôi và bạn đều biết rằng không phải lúc nào bạn cũng nhận được thứ mà bạn muốn, không đơn giản như đặt hàng và nhận được tất cả trong chiếc túi giao hàng. Bạn rồi sẽ có được những gì mình xứng đáng có được. Và như tôi muốn nói, bạn vẫn nên tự hào về những gì bạn đã làm. Hôm nay, bạn sẽ chính thức tạm biệt Đại học New York và sau đó, bạn đi ra ngoài thế giới để tìm kiếm điều tiếp theo. Tôi cũng vậy!

Vì vậy, theo nguyên tắc, tôi cố gắng không đưa ra lời khuyên cho bất kỳ ai trừ khi họ yêu cầu. Tôi sẽ đi sâu vào vấn đề này sau. Tôi đoán rằng tôi được “gài” vào trong tình huống này, để truyền đạt bất kỳ sự khôn ngoan nào mà tôi có thể có và truyền đạt đến bạn biết những điều đã giúp tôi có được cuộc sống ngày hôm nay. Xin lưu ý rằng tôi chưa bao giờ cảm thấy đủ điều kiện để khuyên bạn phải làm gì. Bạn đã làm việc, đấu tranh và hy sinh, học tập và mơ ước theo cách của riêng bạn – vì vậy, bạn mới là người biết rõ mình đang làm gì. Bạn sẽ làm những điều khác với tôi đã làm!

Vì vậy, tôi sẽ không khuyên bạn sẽ phải làm gì vì không ai thích điều đó. Tôi chỉ cung cấp cho bạn một số mẹo vặt trong cuộc sống mà tôi ước đã biết sớm hơn từ lúc bắt đầu sự nghiệp rồi định hướng cho cuộc sống, tình yêu, áp lực, lựa chọn, sự xấu hổ, hy vọng và tình bạn.

Điều đầu tiên là… cuộc sống sẽ có lúc rất nặng nề, đặc biệt nếu bạn cố gắng gánh vác tất cả cùng một lúc. Một phần của quá trình trưởng thành và bước sang những chương mới trong cuộc đời của bạn nằm ở việc nắm bắt và giải phóng. Biết những thứ cần giữ lại và những thứ cần giải phóng.

Bạn không thể mang theo tất cả mọi thứ, mọi mối hận thù, mọi thông tin cập nhật về người yêu cũ, mọi sự thăng tiến đáng ghen tị mà kẻ bắt nạt ở trường của bạn nhận được tại quỹ đầu tư mà chú của hắn ta là người sáng lập. Quyết định những gì là của bạn để giữ lại và để phần còn lại ra đi. Thông thường, những điều tốt đẹp trong cuộc sống của bạn dù sao cũng nhẹ nhàng hơn, vì vậy sẽ càng có nhiều chỗ hơn trong tim. Một mối quan hệ độc hại có thể lớn hơn rất nhiều niềm vui đơn giản. Bạn có thể chọn những điều phù hợp với “sức chứa” của trái tim và thời gian của bản thân. Hãy sáng suốt nhé!

Thứ hai, học cách sống chung với những kẻ thu mình lại. Dù bạn có cố gắng tránh bị thu mình đến đâu, bạn cũng sẽ nhìn lại cuộc đời mình và hồi tưởng lại. Tôi hứa với bạn, có thể bạn đang làm hoặc mặc thứ gì đó ngay bây giờ mà sau này bạn sẽ nhìn lại, cảm thấy rất thú vị và vui nhộn. Bạn không thể tránh được đâu, nên đừng cố. Ví dụ, tôi đã có một giai đoạn mà trong suốt năm 2012, tôi ăn mặc như một bà nội trợ thập niên 1950. Nhưng bạn biết không? Tôi đã rất vui. Các trào lưu và xu hướng thú vị mà. Nhìn lại mà buồn cười lắm!

Trong khi chúng ta đang nói về những thứ khiến chúng ta phải lo lắng nhưng thực sự không đáng, tôi muốn nói rằng tôi luôn ủng hộ việc bạn không che giấu sự nhiệt tình của bản thân với mọi thứ. Đối với tôi, dường như có một sự kỳ thị sai lầm xung quanh cái tư tưởng luôn muốn khư khư giữ môi trường xung quanh luôn “ổn định” của chúng ta. Cái tư tưởng này khiến đa số cho rằng không hay ho gì khi một cá nhân luôn háo hức và khao khát có được một điều gì đó. Những người không “khao khát, háo hức” lại được đánh giá là “sang trọng” hơn những người có sự nhiệt tình tìm tòi mọi thứ.

Tôi đã làm rất nhiều và chắc chắn không bao giờ là chuyên gia của cái sự “sang trọng” này. Nghe tôi nói này: Đừng bao giờ xấu hổ vì đã cố gắng. Nỗ lực là một huyền thoại. Những người ít muốn nó nhất là những người tôi muốn hẹn hò và làm bạn thời trung học. Những người muốn điều đó nhất là những người mà tôi thuê để làm việc cho công ty của tôi hiện tại.

Tôi bắt đầu sáng tác lúc 12 tuổi và kể từ đó, nó là chiếc la bàn dẫn đường cho cuộc đời tôi và ngược lại, cuộc đời tôi đã định hướng cho việc sáng tác. Mọi thứ tôi làm chỉ mang tính bổ trợ cho các sáng tác của bản thân: cho dù đó là một MV hay phim ngắn, tour lưu diễn hay sân khấu trình diễn. Mọi thứ được kết nối bởi tình yêu nghề, sự hồi hộp khi làm việc thông qua các ý tưởng, thu hẹp phạm vi lại và cuối cùng tinh chỉnh mọi thứ.

Sau đó, bạn có thể thức dậy vào nửa đêm và vứt bỏ ý toàn bộ ý tưởng cũ vì bạn vừa nghĩ ra một cái mới hơn, tốt hơn. Một cốt truyện gắn kết toàn bộ mọi thứ lại với nhau. Có một lý do mà họ gọi nó là một đoạn “hook” – (hook vừa chỉ một đoạn trong bài hát, vừa có nghĩa đen là “cái móc” – PV). Đôi khi, một chuỗi các từ ngữ làm tôi lo lắng từ ngày này sang ngày khác, không thể tập trung làm bất kì điều gì cho đến khi nó được đặt bút ghi lại trong các sáng tác.

Là một nhạc sĩ, tôi chưa bao giờ có thể ngồi yên hoặc ở một chỗ trong lúc sáng tác. Tôi đã thực hiện và phát hành 11 album và trong quá trình này, tôi đã liên tục chuyển thể loại từ country sang nhạc pop và cả folk. Nghe thì có vẻ chỉ đang nhắm đến các bạn có ước mơ làm nhạc sĩ nhưng thực ra thì, theo một cách nào đó, tôi thực sự nghĩ rằng tất cả chúng ta đều là nhà văn.

Chúng ta đều viết bằng một giọng văn khác nhau cho những tình huống khác nhau mà. Bạn viết trên các Story Instagram của mình khác với việc bạn làm luận văn cao cấp. Bạn gửi một loại email cho sếp khác với cách bạn gửi cho người bạn thân nhất của mình ở nhà. Tất cả chúng ta đều là những con tắc kè hoa trong văn học và tôi nghĩ điều đó thật hấp dẫn. Và tôi biết bạn sẽ thực sự choáng ngợp khi tìm ra được đúng con đường của bản thân mình. Hiện tại bạn là ai, hành động ra sao sẽ dẫn đến được nơi bạn muốn. Tin tốt lành là bạn hoàn toàn có thể kiểm soát, mọi thứ phụ thuộc vào chính bạn!

Trước đó tôi đã nói với bạn rằng tôi không bao giờ đưa ra lời khuyên trừ khi ai đó yêu cầu tôi điều đó, và bây giờ tôi sẽ cho bạn biết lý do tại sao. Là một người bắt đầu sự nghiệp ở tuổi 15, tôi đã trả giá rất nhiều. Và cái giá đó là nhiều năm không được ai chỉ dẫn gì cả. Là người trẻ nhất trong giới trong hơn một thập kỷ có nghĩa là tôi liên tục bị “lườm nguýt” từ các thành viên lớn tuổi hơn rong ngành công nghiệp âm nhạc, giới truyền thông, phóng viên và giám đốc điều hành.

Hãy xem, tôi chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi trong mắt công chúng vào thời điểm mà xã hội chúng ta hoàn toàn bị ám ảnh bởi những khuôn mẫu, hình mẫu về một phụ nữ trẻ hoàn hảo. Có cảm giác như trong mọi cuộc phỏng vấn tôi đã thực hiện đều khiến người phóng viên góp ý rằng tôi ngày càng “đi chệch khỏi đườn ray” – nghĩa là tôi ngày càng khác biệt với hình mẫu mà ai cũng hình dung. Vì vậy, tôi đã trở thành một người trưởng thành trẻ tuổi với kì vọng sẽ không phạm phải bất kì sai lầm nào từ công chúng!

Tất cả trẻ em của nước Mỹ sẽ lớn lên trở thành những thiên thần hoàn hảo. Tuy nhiên, tôi cảm tưởng rằng nếu tôi trượt ra khỏi quỹ đạo, toàn bộ trái đất sẽ rơi khỏi trục và mọi người sẽ xem hoàn toàn là lỗi của tôi và ngôi sao nhạc Pop như tôi sẽ phải ngồi tù mãi mãi. Tất cả đều xoay quanh ý tưởng: mọi sai lầm đều thất bại. Đến cuối cùng bạn sẽ đánh mất luôn cơ hội có được một cuộc sống hạnh phúc.

Đây không phải là kinh nghiệm của tôi. Kinh nghiệm của tôi là những sai lầm của tôi đã dẫn đến những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời tôi.

Bạn xấu hổ khi bạn làm rối tung lên mọi chuyện là một phần kinh nghiệm trong cuộc sống. Hãy đứng dậy, phủi đi bụi đất và xem sau đó ai vẫn muốn đi chơi với bạn, xem đó chỉ là chuyện đùa? Đó là một món quà của cuộc sống.

Nhớ lại những lần tôi bị từ chối: không được tham gia, không được chọn, không giành chiến thắng, không vượt qua được… nhìn lại, thực sự cảm thấy những khoảnh khắc đó quan trọng hơn cả những khoảnh khắc tôi nhận được sự đồng ý.

Không được mời tham dự những bữa tiệc và những bữa ăn tối ở quê nhà khiến tôi cảm thấy cô đơn vô vọng, nhưng vì tôi cảm thấy cô đơn, nên tôi sẽ ngồi trong phòng và viết những bài hát để kiếm cho mình một tấm vé ở một nơi khác. Có giám đốc điều hành hãng ở Nashville nói với tôi rằng những bà nội trợ chỉ 35 tuổi nghe nhạc đồng quê và không có chỗ cho một đứa trẻ 13 tuổi trong danh sách của họ khiến tôi khóc trong xe trên đường về nhà. Nhưng sau đó tôi sẽ đăng các bài hát của mình lên MySpace và sẽ nhắn với những thanh thiếu niên khác như tôi, những người yêu thích nhạc đồng quê, nhưng không có ai hát theo.

Việc các nhà báo viết khá chuyên sâu, đôi khi là phê phán, về những người mà họ cho rằng đó là tôi khiến bản thân tôi cảm thấy như đang sống trong một thế giới giả lập kỳ lạ nào đó, nhưng nó cũng khiến tôi hướng vào sâu bên trong nội tâm để tìm hiểu về con người thật của mình. Tôi thấy rằng cả thế giới xem cuộc sống và tình yêu của tôi như một môn thể thao với khán giả vây quanh xem, nơi tôi thua trong mỗi trận đấu.

Đó không phải là cách tuyệt vời để hẹn hò ở tuổi thiếu niên và đôi mươi, nhưng nó dạy tôi phải bảo vệ cuộc sống riêng tư của mình một cách quyết liệt. Bị làm nhục công khai hết lần này đến lần khác khi còn trẻ là điều vô cùng đau đớn nhưng nó buộc tôi phải cân bằng giữa việc được yêu mến với những thứ này. Bị tẩy chay trên internet và suýt mất đi sự nghiệp đã cho tôi một kiến ​​thức tuyệt vời về tất cả các loại rượu.

Tôi biết tôi có vẻ là một người lạc quan, một cô gái hoàn hảo, nhưng tôi thực sự không phải vậy. Tôi hay bị mất cảm xúc. Đôi khi mọi thứ chỉ cảm thấy hoàn toàn vô nghĩa. Tôi biết áp lực của cuộc sống của bạn thông qua lăng kính của chủ nghĩa hoàn hảo. Và tôi biết rằng tôi đang nói chuyện với một nhóm những người theo chủ nghĩa hoàn hảo vì bạn ở đây, hôm nay tốt nghiệp NYU.

Và điều này có thể khiến bạn khó nghe. Trong cuộc sống, bạn sẽ không tránh khỏi những điều sau: nói sai, tin nhầm người, phản ứng thiếu cẩn trọng, phản ứng thái quá, làm tổn thương những người không xứng đáng, suy nghĩ quá kỹ, không suy nghĩ gì cả, tự hủy hoại bản thân. Bạn có thể tạo ra một thực tế nơi chỉ tồn tại trải nghiệm của bạn, hủy hoại những khoảnh khắc hoàn toàn tốt đẹp của chính bạn và những người khác, phủ nhận mọi hành vi sai trái, không thực hiện các bước để điều chỉnh lại cho đúng, sau đó cảm thấy rất tội lỗi, để mặc cảm tội lỗi ăn vào bạn, chạm đáy, cuối cùng giải quyết cơn đau bạn đã gây ra, hãy cố gắng làm tốt hơn vào lần sau, rửa sạch, lặp lại. Và tôi sẽ không nói dối, những sai lầm này sẽ khiến bạn mất nhiều thứ.

Tôi đang cố gắng nói với bạn rằng mất đi không chỉ có nghĩa là mất đi. Rất nhiều lúc, khi chúng ta mất đi nhiều thứ, chúng ta cũng đạt được nhiều thứ.

Bây giờ bạn rời khỏi khuôn khổ của trường học và vạch ra con đường của riêng bạn. Mỗi lựa chọn bạn đưa ra đều dẫn đến lựa chọn tiếp theo, từ đấy hướng đến con đường tiếp theo và tôi biết đôi khi thật khó để biết nên chọn con đường nào. Sẽ có lúc trong đời bạn cần phải đứng lên vì chính mình. Sẽ có lúc điều đúng đắn là lùi lại và xin lỗi.

Có những lúc điều đúng đắn là chiến đấu, cũng có lúc điều đúng đắn là quay đầu và bỏ chạy. Có những lúc đúng đắn là níu kéo bằng tất cả những gì bạn có và có khi đúng đắn là buông tay tùy duyên. Đôi khi điều đúng đắn cần làm là vứt bỏ những trường phái tư tưởng cũ nhân danh tiến bộ và cải cách. Đôi khi điều đúng đắn cần làm là lắng nghe sự khôn ngoan của những người đi trước chúng ta. Làm thế nào bạn biết được đâu là lựa chọn đúng đắn trong những thời điểm quan trọng này? Bạn sẽ không.

Làm thế nào để tôi đưa ra lời khuyên cho nhiều người này về lựa chọn cuộc sống của họ? Tôi sẽ không.

Tin đáng sợ là: bây giờ bạn đang ở một mình.

Tin thú vị là: Giờ đây, bạn đã hoàn toàn tự chủ.

Tôi để lại cho bạn điều này: Chúng ta bị dẫn dắt bởi bản năng, trực giác, mong muốn và nỗi sợ hãi, những vết sẹo và ước mơ của chúng ta. Và đôi khi bạn sẽ làm hỏng nó. Tôi cũng vậy và khi tôi làm vậy, rất có thể bạn sẽ đọc được trên internet. Dù sao thì… những điều khó khăn sẽ xảy ra với chúng ta. Chúng ta rồi sẽ được chữa lành. Chúng ta rồi sẽ rút kinh nghiệm. Chúng ta sẽ trở nên kiên cường hơn vì nó.

Chỉ cần còn may mắn được thở, chúng ta sẽ hít vào, thở ra, thở sâu, thở ra. Và tôi hiện là Tiến sĩ rồi, tôi biết chỉ bạn cách thở mà!

Tôi hy vọng bạn biết tôi tự hào như thế nào khi được chia sẻ ngày này với bạn. Chúng ta đang làm điều này cùng nhau. Vì vậy, chúng ta hãy tiếp tục nhảy thôi!

Niên khóa 2022″.

Theo Sống Tích Cực Mỗi Ngày.

Đăng bởi Để lại phản hồi

CÂU CHUYỆN NGẮN Ý NGHĨA: NHỮNG CON SAO BIỂN

Một ngày đẹp trời, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng bừng trên bãi cát dài, có một người đàn ông đi dọc trên bờ biển. Từ xa xa, ông nhìn thấy bóng dáng một người di chuyển qua lại nhiều lần giữa bãi cát và mép nước.

Khi người đàn ông tiến đến gần, ông nhìn thấy vô số con sao biển bị mắc kẹt trên bãi cát vàng sau khi thủy triều rút đi. Người đàn ông thật sự ngạc nhiên, ông nhìn thấy cơ man là sao biển phủ dài theo bãi biển và chắc hẳn rằng rất nhiều sao biển sẽ không sống nổi dưới ánh nắng mặt trời gắt gao buổi trưa.

Người đàn ông tiến đến gần, và ông nhìn thấy một cậu bé vẫn đang kiên trì nhặt sao biển thả lại vào trong nước, cậu bé vẫn không ngừng tay khi người đàn ông đến gần.

Thấy cậu bé vẫn tiếp tục chăm chỉ công việc của mình, người đàn ông bèn nói: “Có phải cháu đang làm một việc vô ích không, có hàng trăm hàng ngàn con sao biển mắc kẹt trên bãi cát dài hàng dặm, cháu sẽ chẳng thể nào thay đổi được sự thật là chúng sẽ bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt cho đến chết.”

Cậu bé hơi chững lại trong một giây và sau đó lại tiếp tục nhặt những con sao biển và quăng chúng trở lại vào nước biển. Cậu quay đầu lại và nói với người đàn ông: “Thưa ông, cháu nghĩ rằng ít nhất thì cháu đã giúp được những con sao biển này được trở về với biển.”

Đừng chỉ nghĩ đến những việc quá lớn lao, chỉ cần bạn cố gắng hết sức của mình thì có thể bạn cũng đã thay đổi được nhiều thứ hơn bạn nghĩ. Hãy suy nghĩ theo hướng tích cực để cuộc sống của bạn nhẹ nhàng hơn.

Sưu tầm.

Đăng bởi Để lại phản hồi

BẠN CÓ VIẾT CON NGƯỜI LUÔN SỐNG “ẢO” NHIỀU HƠN”

24 phút trước

Gốc

Có một sự thật rằng bộ não luôn có xu hướng điều khiển chúng ta và khiến con người sống trong tâm trí (những điều bản thân tưởng tượng ra) thay vì tập trung hoàn toàn vào thực tại.

Bạn có phải là người luôn lo lắng, sợ hãi về những điều “có thể” xảy ra trong tương lai?

Bạn đã bao giờ tưởng tượng về những thành quả mình “sẽ” đạt được trong 5-10 năm tới mà chìm đắm vào nó rồi quên mất thực tại?

Bạn có từng tưởng tượng mình trở thành người yêu của crush cùng những buổi hẹn hò lý tưởng khi chỉ mới ‘chớm’ cảm nắng ai đó?

Nếu có thì bạn đừng lo! Đây chỉ là những điều rất bình thường của con người và vẫn thường xảy ra trong cuộc sống hàng ngày. Tuy nhiên, hãy tự biết thế nào là “đủ” bởi lẽ hãy nhớ rằng: Không gì quý bằng thực tại.

Bạn có biết con người luôn sống ‘Ảo’ nhiều hơn?

24 phút trước

Gốc

Có một sự thật rằng bộ não luôn có xu hướng điều khiển chúng ta và khiến con người sống trong tâm trí (những điều bản thân tưởng tượng ra) thay vì tập trung hoàn toàn vào thực tại.

Bạn có phải là người luôn lo lắng, sợ hãi về những điều “có thể” xảy ra trong tương lai?

Sự thật và những hậu quả đằng sau

1. Sự thật

Các nghiên cứu đã khẳng định não bộ liên tục sinh ra những suy nghĩ không cần thiết liên quan tới vấn đề con người đang trải qua, các suy nghĩ này thường chia thành 2 nhóm: rất tích cực và rất tiêu cực. Ví dụ, khi bạn đang bắt đầu thích một ai đó, bạn đã liền nhanh chóng tưởng tượng ra những buổi hẹn hò lý tưởng, những cử chỉ thân mật giữa 2 người (dù thực tại thậm chí họ còn chẳng biết bạn là ai) – đây là biểu hiện của suy nghĩ tích cực ‘thái quá’ (tích cực độc hại hay ảo tưởng sức mạnh).

Ngược lại, khi bạn bắt đầu muốn thay đổi bản thân trở thành một con người hoàn thiện hơn hay thử thách bản thân ở những lĩnh vực mới, bạn lại lo lắng, sợ hãi nghĩ về những hậu quả có thể xảy ra trong tương lai, những suy nghĩ tiêu cực này khiến bản thân bạn chững lại, không dám bắt đầu và không thể phát triển thêm. Hai luồng suy nghĩ này dường như quá quen thuộc đối với cuộc sống của mỗi người và chắc chắn ai cũng đều đã trải qua; thậm chí đôi khi con người gặp khó khăn trong việc kiểm soát chúng vì bản thân đã hoàn toàn bị bộ não điều khiển.

2. Hậu quả

Bị não bộ điều khiển đồng nghĩa với việc bạn đang không sống ở thực tại, thay vào đó là tương lai (hoặc quá khứ). Bạn trở nên lo lắng, sợ hãi về những điều đã/sẽ xảy ra; bạn khó khăn trong việc đưa ra quyết định và chỉ chằn chọc với câu hỏi “What if” (điều gì sẽ xảy ra…nếu…); và điều quan trọng hơn cả bạn đang hoàn toàn sống “ảo” với những cảm xúc, tình huống “ảo” mà bạn tự tạo ra.

Hậu quả là bạn bỏ mặc hiện tại – điều quý giá nhất và cơ hội duy nhất để bạn có thể tạo ra những điều mình muốn. Có những người chỉ tập trung vào kết quả, họ tưởng tượng ra những ‘chiến công lẫy lừng’ mà bản thân sẽ đạt được trong tương lai, họ đắm chìm, tưởng tượng nhưng rốt cuộc lại không làm gì cả và dậm chân tại chỗ.

Nhận thức và thức tỉnh

Việc tưởng tượng chẳng có gì là xấu nếu bạn biết thế nào là đủ và biến nó trở thành động lực. Ví dụ, bạn đang chập chững trong những ngày đầu khởi nghiệp với rất nhiều khó khăn, nhưng bạn lại tưởng tượng ra một tương lai tốt đẹp về sự nghiệp của bản thân trong 10 năm tới – điều này khiến bạn có thêm niềm tin, tiếp cho bạn sức mạnh ở thực tại để đón nhận trái ngọt trong tương lai.

Bên cạnh đó, bạn cần học cách kiểm soát suy nghĩ của chính mình thay vì để các suy nghĩ điều khiển bản thân. Một nghiên cứu mới nhất từ đại học Queen (Kingston, Canada) vào năm 2020 đã khẳng định mỗi ngày con người sinh ra hơn 6000 suy nghĩ. Vậy, nếu không biết chọn lọc, bạn sẽ làm gì với những suy nghĩ ấy?

Hãy nhớ rằng bạn và thực tại là đủ; cứ ước mơ nhưng đừng quên thực tại vì đây là chìa khóa duy nhất giúp bạn hiện thực hóa mọi nỗi niềm, khát khao và hoài bão.

Theo: Báo mới.

Đăng bởi Để lại phản hồi

CÁCH PHÁT TRIỂN TRÍ THÔNG MINH CẢM XÚC Ở TRẺ

Dạy trẻ phân biệt các loại cảm xúc, kỹ năng đối diện với sự tiêu cực, cách giải quyết vấn đề… có thể giúp trẻ phát triển EQ lành mạnh.

Trí tuệ cảm xúc (EQ) được định nghĩa là khả năng thể hiện và quản lý cảm xúc một cách thích hợp, đồng thời tôn trọng cảm xúc của người khác. Đó là tập hợp các kỹ năng mà trẻ em có thể bắt đầu học ở mọi lứa tuổi.

Trong nhiều thập kỷ, các nghiên cứu phát hiện trí thông minh cảm xúc mang lại nhiều lợi ích cho trẻ trong suốt cuộc đời. Trẻ em có EQ cao thể hiện tốt hơn trong các bài kiểm tra tiêu chuẩn, điểm số có xu hướng cao hơn.

Trí tuệ cảm xúc giúp trẻ quản lý xung đột và phát triển tình bạn sâu sắc hơn. Người lớn có EQ cao cho biết các mối quan hệ trong cuộc sống cá nhân và nghề nghiệp của họ cũng tốt hơn.

EQ thời thơ ấu có liên quan đến mức độ thành công khi trưởng thành. Một nghiên cứu kéo dài 19 năm được công bố trên tạp chí Y tế Công cộng Mỹ cho thấy, các kỹ năng xã hội và cảm xúc của một đứa trẻ ở trường mẫu giáo có thể dự đoán sự thành công của chúng trong tương lai. Những bé có thể chia sẻ, hợp tác và làm theo chỉ dẫn ở tuổi lên 5 có nhiều khả năng tốt nghiệp đại học và có cơ hội việc làm tốt vào năm 25 tuổi.

Một đứa trẻ có thể tự điều hòa cảm xúc khi tức giận có khả năng làm tốt trong những hoàn cảnh khó khăn. Một đứa trẻ có thể bộc lộ suy nghĩ theo cách tích cực sẽ duy trì các mối quan hệ lành mạnh hơn một đứa trẻ có xu hướng la hét hoặc nói những điều ác ý khi giận dữ.

Ngoài ra, những người có EQ cao ít có nguy cơ bị trầm cảm và mắc các bệnh tâm thần khác. Do đó, cha mẹ có thể giúp trẻ phát triển trí tuệ cảm xúc bằng những cách dưới đây.

Nhận biết cảm xúc của trẻ

Trẻ em cần biết cách phân loại cảm giác của chúng. Cha mẹ có thể giúp con bằng cách đặt tên cho cảm xúc của trẻ. Chẳng hạn, nếu bé khó chịu vì thua một trò chơi, bạn có thể hỏi: “Có vẻ như con đang cảm thấy tức giận đúng không?”; nếu bé trông có vẻ buồn vì không được ra ngoài, bạn có thể hỏi: “Con có cảm thấy thất vọng vì hôm nay chúng ta không đến thăm ông bà không?”.

Các tính từ thể hiện sự tiêu cực bao gồm tức giận, khó chịu, xấu hổ, đau buồn… đều có thể tạo thành một từ điển diễn đạt cảm xúc. Ngoài ra, còn có các cụm từ chỉ cảm xúc tích cực như vui sướng, phấn khích, hồi hộp, hy vọng…

Thể hiện sự cảm thông

Khi trẻ buồn, đặc biệt là khi chúng có vẻ kích động, những lời chỉ trích hoặc bác bỏ có thể gây tác dụng ngược. Cách tiếp cận tốt hơn là nắm bắt cảm xúc của chúng và thể hiện sự đồng cảm, ngay cả khi bạn không hiểu vì sao chúng lại khó chịu như vậy.

Khi thấy cha mẹ hiểu cảm giác của mình, trẻ sẽ thấy ít bị ép buộc hơn khi phải thể hiện cảm xúc bên trong với người lớn thông qua các hành vi. Do đó, thay vì la hét hoặc khóc lóc để cho bố mẹ thấy rằng chúng đang tức giận, trẻ sẽ cảm thấy tốt hơn khi phụ huynh đồng cảm với mình.

Làm mẫu cách thể hiện cảm xúc thích hợp

Trẻ em cần biết cách thể hiện cảm xúc của mình phù hợp với xã hội, tức là thay vì la hét và ném đồ đạc, chia sẻ suy nghĩ của mình với người khác hoặc vẽ một bức tranh buồn có thể hữu ích hơn.

Phương pháp tốt nhất để dạy con cách thể hiện cảm xúc là cha mẹ làm mẫu những kỹ năng này. Sử dụng các từ biểu lộ cảm xúc trong cuộc trò chuyện hàng ngày với trẻ, chẳng hạn như: “Mẹ cảm thấy hạnh phúc khi thấy con thích món ăn này”; “Bố không vui khi con ném đồ chơi như thế”…

Các nghiên cứu chỉ ra rằng cha mẹ có EQ cao nhiều khả năng sinh con thông minh về mặt cảm xúc. Vì vậy, người lớn nên tạo thói quen chia sẻ suy nghĩ, cảm xúc của mình với gia đình để có thể trở thành tấm gương hiệu quả cho con.

Dạy kỹ năng đối diện với cảm xúc

Một khi hiểu cảm xúc của mình, trẻ cần học kỹ năng xử lý những điều đó một cách lành mạnh. Giữ bình tĩnh, vui vẻ hoặc đối mặt với nỗi sợ hãi có thể rất phức tạp với những trẻ nhỏ. Vì vậy, cha mẹ nên dạy con các kỹ năng cụ thể. Chẳng hạn như, khi đang tức giận trẻ nên hít sâu vào bằng mũi sao cho bụng căng lên và thở ra từ từ bằng miệng (lặp lại vài lần) để giúp cơ thể bình tĩnh lại.

Phụ huynh cũng có thể mua cho con một số loại sách tô màu, truyện cười, nến thơm, hoặc cho nghe nhạc nhẹ nhàng… để thu hút các giác quan, xoa dịu cảm xúc của trẻ. Đặt chúng trong một chiếc hộp đặc biệt mà trẻ yêu thích. Khi con khó chịu, hãy nhắc trẻ sử dụng bộ dụng cụ này để quản lý cảm xúc của mình.

Phát triển kỹ năng giải quyết vấn đề

Một phần của việc xây dựng trí thông minh cảm xúc liên quan đến phương pháp giải quyết vấn đề. Sau khi xác định và giải quyết các cảm xúc, đến lúc trẻ phải tìm cách tự khắc phục khó khăn.

Có thể trẻ tức giận vì chị gái liên tục làm phiền chúng chơi điện tử. Cha mẹ nên giúp con xác định 3-5 cách có thể giải quyết mâu thuẫn. Các giải pháp không nhất thiết phải gồm những ý tưởng hay, vì mục tiêu ban đầu là khuyến khích trẻ động não để đưa ra suy nghĩ. Khi trẻ xác định được cách xử lý khả thi, cha mẹ có thể giúp con đánh giá ưu và nhược điểm của từng giải pháp. Sau đó khuyến khích con chọn phương án tốt nhất.

Cha mẹ nên đóng vai trò như một huấn luyện viên thay vì là người giải quyết mọi khó khăn cho trẻ. Cung cấp các hướng dẫn khi cần thiết nhưng hãy cho con thấy rằng chúng có khả năng tự giải quyết vấn đề một cách hòa bình và hiệu quả.

Áp dụng EQ để xây dựng kỹ năng cuộc sống

Cho dù trẻ có vẻ thông minh về mặt cảm xúc thì vẫn luôn có điểm cần cải thiện. Khi lớn lên, chúng có thể phải đối mặt với những trở ngại sẽ thách thức kỹ năng của chúng. Vì vậy, hãy phát triển trí tuệ cảm xúc song song với kỹ năng sống.

Khi trẻ còn nhỏ, cha mẹ nên tâm sự cùng con mỗi ngày. Chia sẻ về những cảm xúc của nhân vật trong sách hoặc phim. Thảo luận về những giải pháp tốt hơn cho các vấn đề đã được giải quyết, hoặc cách đối xử tôn trọng với mọi người. Khi con lớn hơn, hãy nói về các tình huống thực tế bao gồm vấn đề trẻ gặp phải trong cuộc sống hàng ngày và những câu chuyện diễn ra xung quanh.

Phân tích những lỗi sai của trẻ cũng là cơ hội giúp con phát triển tốt hơn. Khi trẻ hành động vì tức giận hoặc làm tổn thương cảm xúc của ai đó, cha mẹ nên dành thời gian để nói về cách chúng có thể làm tốt hơn trong tương lai. Với sự hỗ trợ và hướng dẫn liên tục của phụ huynh, trẻ có thể phát triển trí tuệ cảm xúc và sức mạnh tinh thần, những yếu tố quan trọng mang lại thành công trong cuộc sống.

(Theo vnexpress.net)

Đăng bởi Để lại phản hồi

NHỮNG CÂU NÓI HAY VÀ Ý NGHĨA VỀ PHỤ NỮ HIỆN ĐẠI GIÚP BẠN THÊM YÊU BẢN THÂN

1. “Dịu dàng không phải nhu nhược. Dịu dàng mà vẫn cương quyết, vững vàng khi cần thiết là bí ẩn của người phụ nữ.”

2. “Phụ nữ muốn được yêu mà không cần phải hỏi tại sao; không phải vì họ xinh đẹp, hay tử tế, hay thuộc về dòng dõi cao quý, hay thông minh, mà bởi họ là chính họ.”

3. “Nếu bạn muốn nói điều gì đó, hãy hỏi một người đàn ông; nếu bạn muốn giải quyết vấn đề nào đó, hãy hỏi một người phụ nữ.” – Margaret Thatcher

4. “Hãy chắc chắn rằng bạn có cuộc sống của riêng mình trước khi trở thành vợ của một người đàn ông nào đó.” – Beyoncé Knowles

5. “Lịch sử của mọi thời đại đã chỉ ra rằng, phụ nữ sẽ rơi vào lãng quên khi chính họ quên mất bản thân mình.” – Louise Otto

6. “Không phải những người đẹp là những người hạnh phúc, mà những người hạnh phúc là những người đẹp”

7. “Tôi đã chẳng biết tôi muốn làm gì, nhưng tôi luôn biết về người phụ nữ mà tôi muốn trở thành” — Diane von Furstenberg

8. “Phụ nữ không cần phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành và quá trưng diện vẻ bề ngoài, họ chỉ cần một người đàn ông chung thủy nghiêng mình về phía họ cả đời là đủ.”

9. “Là phụ nữ, hãy sống như cây như hoa, dù không ai nhìn ngắm chiêm ngưỡng, vẫn luôn tươi xanh, vẫn luôn nở rộ”

10. “Yêu một người không sai, cuộc sống của người phụ nữ nhờ có tình yêu mà trở nên đa màu sắc hơn, nhưng, yêu một người tới quên mất cả bản thân mình như thế, thì nhất định là sai. Phụ nữ thường thích hy sinh bản thân vì tình yêu, nhưng lại không biết rằng khi người phụ nữ đã hy sinh hết tất cả, chẳng còn gì ngoài tình yêu ra, cũng là lúc tình yêu rời bỏ họ. Đàn ông không bao giờ có thể coi tình yêu là tất cả cuộc sống, vì vậy, phụ nữ cũng cần phải học cách không được phép coi đàn ông là toàn bộ cuộc đời mình.” – Thời niên thiếu không thể quay lại ấy | Đồng Hoa

10. “Một người phụ nữ mạnh mẽ không phải là người không bao giờ khóc, đó là người rơi nước mắt trong im lặng và sau đó lại cầm vũ khí.”

11. “Một người phụ nữ mạnh mẽ sẽ tự xây dựng thế giới của riêng mình. Cô ấy là một người đủ thông minh để biết rằng điều này sẽ hấp dẫn người đàn ông xứng đáng để cô ấy sẵn sàng chia sẻ thành tựu đó” – Ellen J. Barrier

12. “Nếu bạn buồn, hãy tô thêm son để tiếp tục chiến đấu” – Coco Chanel

13. “Hãy suy nghĩ như một nữ hoàng. Một nữ hoàng sẽ không sợ thất bại. Thất bại là bước đệm cho sự vĩ đại” – Oprah Winfrey

14. “Phụ nữ rất mạnh mẽ, họ cũng như túi trà lọc, khi cho nước sôi vào rồi bạn mới thấy sức mạnh của họ như thế nào…”

15. “Con gái, hãy cố gắng là xương rồng mạnh mẽ trước bão giông, đừng mỏng manh như bồ công anh trước gió. Đó là cách giúp bạn sống tốt trong cuộc đời này.”

16. “Đừng ôm mộng trở thành một nàng công chúa được hoàng tử đến đón rước. Hãy tự mình có bản lĩnh trở thành nữ hoàng.”

17. “Một vài người phụ nữ lựa chọn theo đuổi đàn ông, và một số khác chọn theo ước mơ của mình. Nếu bạn đang tự hỏi mình phải đi theo con đường nào, hãy nhớ rằng sự nghiệp của bạn sẽ không bao giờ thức dậy và nói với bạn rằng nó không còn yêu bạn nữa.”

18. “Thật sai lầm khi phụ nữ cứ tìm người đàn ông có thể tạo ra cả thế giới cho mình, trong khi tự bản thân cô ấy cũng có thể làm được điều đó.”

19. “Là con gái hãy sống như một đóa hoa, không vì ai mà nở rộ, cũng chẳng vì ai mà lụi tàn.” – Sưu tầm

20. “Con gái thông minh sẽ xinh đẹp theo kiểu bí ẩn. Còn nếu chỉ xinh đẹp bề ngoài, ai cũng nhìn thấy thì không còn gì tò mò để khám phá nữa. Vậy mới nói nếu con gái chỉ ỷ vào sắc đẹp thì chỉ có thể trở thành thú tiêu khiển của kẻ có quyền, có tiền. Trên đời này chỉ có thực lực mới được tôn trọng.” – Sưu tầm

21. “Xinh đẹp không phải là mái tóc dài, đôi chân thon, làn da rám nắng hay hàm răng hoàn hảo. Xinh đẹp là khuôn mặt của người đã từng khóc và bây giờ mỉm cười; xinh đẹp là vết sẹo trên đầu gối ta ngã lúc còn là một đứa trẻ; xinh đẹp là quầng mắt thâm khi tình yêu khiến ta thao thức không ngủ được; xinh đẹp là khi ta ngái ngủ lúc chuông báo thức reo; xinh đẹp là lúc lớp trang điểm trôi đi sau khi tắm; xinh đẹp là khi ta cười vì một trò đùa chỉ mình ta hiểu; xinh đẹp là khi bắt gặp một ánh mắt và cảm thấy ngại ngùng; xinh đẹp là khi ta liếc mắt nhìn trộm ai đó và cả khi ta bật khóc vì những ngộ nhận của chính mình. Xinh đẹp là những gì chúng ta cảm nhận từ nội tâm mà cũng thể hiện bên ngoài; xinh đẹp là những dấu vết từ cuộc sống, là tất cả mọi hồi hộp và yêu thương mà ký ức để lại cho chúng ta. Xinh đẹp là để bản thân mình được sống.” – Emma Watson

22. “Không cần trở thành một cô gái được tất cả mọi người yêu quý, nhưng nhất định phải trở thành cô gái mà chính mình yêu thích.” – Bạn đắt giá bao nhiêu | Vãn Tình

23. “Tôi nỗ lực kiếm tiền không phải chỉ vì yêu tiền. Mà là tôi muốn đời này không phải vì tiền mà đến bên 1 người, càng không muốn vì tiền mà rời xa ai. Nếu hỏi tôi vì giữa Tình yêu và Bánh mì tôi sẽ chọn cái nào, tôi sẽ không ngần ngại mà nói rằng : Anh cho em tình yêu là đươc, còn bánh mì, em có thể tự mua” – Sưu tầm

24. “Phụ nữ nói lời cuối trong mọi cuộc tranh cãi. Sau đó bất cứ câu gì nam giới nói đều khởi đầu cho một cuộc tranh cãi mới. “

25. “Tôi sẽ không nói là phụ nữ không có tính cách; đúng hơn thì mỗi ngày họ đều có tính cách mới.” – Heinrich Heine

26. “Phụ nữ cũng giống như trái cây. Mỗi loài đều có màu sắc riêng, hình dáng riêng, mùi hương riêng,vị riêng. Vấn đề là đàn ông, họ lại thích ăn sa-lát hoa quả…”

Đăng bởi Để lại phản hồi

ĐỪNG DỰA VÀO NGƯỜI KHÁC, SUY CHO CÙNG CHỖ DỰA CHẮC CHẮN NHẤT LÀ CHÍNH MÌNH!

Khi bạn mệt rồi, sẽ có nhiều người nói với bạn: “Mệt rồi thì nghỉ đi, đừng làm nữa”.

Nhưng có ai nguyện ý đưa tiền cho bạn tiêu không? Khi bạn bệnh sẽ có nhiều người nói: “Bệnh rồi thì nhớ uống thuốc vào” nhưng có ai mua thuốc cho bạn uống không?

Khi điện thoại của bạn hỏng rồi, sẽ có người nói: “Hỏng rồi thì thay cái khác đi”, nhưng có ai sẵn lòng đưa tiền cho bạn mua hay không?

Khi bạn gặp khó khăn, nhiều người nói: “Không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ qua”, nhưng thực lòng ra tay tương trợ hỏi có mấy ai?

Vậy nên đừng chỉ nghe người ta nói mà phải xem thực hư thế nào? Thế gian này không thiếu những người thích xem náo nhiệt, chỉ thiếu người nỗ lực. Chỉ khi nào thực sự nỗ lực đủ, bạn mới có thể có được cuộc sống mà mình mong muốn.

Có những sự việc khi bạn nhìn thấu rồi sẽ hiểu ra: Trên đời này chỉ có bạn và bạn mà thôi, bạn đau, cũng chỉ đau chính mình, bạn mệt cũng chỉ là mệt chính mình. Dù cho người khác có biết, có đồng cảm, cũng chỉ vậy mà thôi, không ai có thể đau thay bạn, mệt thay bạn. Sau cùng người phải chịu tất cả cũng chỉ có mình bạn mà thôi.

Hãy nhớ, có nhiều người có thể chờ đợi bạn, nhưng không thể dựa dẫm. Sống cần phải luôn nhắc nhở bản thân nỗ lực, kiên cường. Trời mưa thì đất trơn, mình ngã thì tự mình đứng dậy. Con đường của mình thì phải do chính mình đi, mệt hay không chỉ mình mình biết.

-Kienthuckinhdoanh

Đăng bởi Để lại phản hồi

KHÔNG PHẢI TÀI NĂNG, RÈN LUYỆN MỚI LÀ CON NGƯỜI MÀ NGƯỜI VIẾT CẦN ĐI

Việc biết mình muốn gì cho bạn một tấm bảng chỉ đường; tính kỷ luật, hay sự rèn luyện là con đường mà một người viết thực sự cần phải đi.

Tôi nghĩ, viết lách vốn là trò tiêu khiển của những người thất bại trong giao tiếp với xã hội. Nếu tôi là một đứa trẻ nhanh nhẹn, hoạt bát, nếu tôi dễ dàng làm quen hay mở lòng với người lạ, nếu tôi ưa thích đám đông và hoạt động hội nhóm, thì có lẽ tôi đã chẳng vùi mình vào những chồng sách hay viết linh tinh đầy khắp cuốn sổ tay.

Nguyễn Ngọc Tư từng nói: “Cô đơn là sự tối cần của người viết, nó là một điều kiện hàng đầu của nhà văn”. Molly Bakes trong một bức thư trả lời người mẹ có con gái muốn trở thành nhà văn, đã nói đơn giản rằng: “Hãy để yên cho con bé cô đơn”.

Bố mẹ chấp nhận sự cô đơn của tôi, cũng như chấp nhận việc tôi ưa thích chữ nghĩa, nhưng không ai nghĩ tôi sẽ theo nghề viết. Mà thật ra tôi cũng không tin viết lách có thể trở thành một nghề. Vậy nên tôi nghe theo lời khuyên của gia đình: Đi học tài chính và coi chuyện viết lách chỉ là thú vui lúc rảnh rang.

Có điều, sự viết lại gắn bó với tôi nhiều hơn mức tưởng tượng. Tôi bắt đầu lập một blog cá nhân, viết bài cộng tác cho vài tạp chí và trở thành copywriter cho một agency dù chưa hề có kinh nghiệm hay kiến thức chuyên môn.

Công việc quảng cáo của tôi thú vị, lương của tôi cao, tin rằng viết lách cũng có thể đủ sống, thậm chí sống tốt. Thế nhưng đây cũng là lúc vấn đề của người viết bắt đầu. Khi bạn viết chỉ để vui, thì bạn viết sao cũng được. Khi bạn viết để thỏa mãn chính mình, thì miễn là bạn thấy hay.

Nhưng khi bạn muốn đi sâu hơn vào việc viết lách, bất luận để trở thành nhà văn, nhà thơ, nhà báo, copywriter… hay bất kỳ ai, bạn cần nhiều hơn sự yêu thích và khả năng thiên bẩm.

Bạn cần, trước tiên, là hiểu mình muốn gì. Giả dụ hôm nay bạn muốn đi tới quán trà, thì bạn cần tự hỏi xem, mình tới đó làm gì. Sau đấy mới tìm hiểu cái quán đó ở đâu, mình có thể đi đến bằng cách nào, có phương tiện hỗ trợ gì không.

Nhưng sự cốt lõi, vẫn là nhìn thấu cái sự muốn. Đó là bước đầu tiên, cũng là kim chỉ nam dẫn dắt cuộc đời mình. Kế đó, là tính kỷ luật. Có rất nhiều người không biết làm gì với cuộc đời mình. Cũng có rất nhiều người biết mình muốn làm gì nhưng vẫn không cán đích được. Ấy là vì sao? Vì họ cứ tiến một bước lại lùi hai bước, họ đi được một đoạn lại nhăm nhe rẽ sang hướng khác, cho vui.

Mình muốn trở thành cầu thủ bóng đá nhưng tập nhiều đau chân quá. Muốn trở thành nhà văn tài năng nhưng nghĩ mãi chẳng ra gì, thôi đi xem phim cái đã. Muốn trở thành họa sĩ vang danh thiên hạ nhưng hôm nay bạn bè lại rủ đi bar.

Nếu việc biết mình muốn gì cho bạn một tấm bảng chỉ đường; thì tính kỷ luật, hay sự rèn luyện mới là con đường mà một người viết thực sự cần phải đi.

Ngày xưa tôi không hiểu chuyện này lắm. Tôi cho rằng người làm nghệ thuật nói chung nên sống tự do và phóng túng, như vậy mới đem đến nhiều trải nghiệm thú vị và lấy đó làm ngọn nguồn cảm hứng cho mình. Nhưng mộng mơ là chuyện chẳng khó gì trên đời, ai cũng làm được. Biến những cảm xúc ấy thành một dòng chảy mát trong không ngừng nghỉ, mới là thử thách của người viết.

Những nhà văn mà tôi kính trọng đều có sự khắc kỷ rất lớn. Haruki Murakami mỗi ngày thức dậy lúc 4 giờ sáng và viết trong khoảng 5-6 giờ. Buổi chiều, ông chạy bộ khoảng 10 km hoặc bơi 1.500 m, hoặc cả hai, đọc và nghe nhạc. Đi ngủ lúc 9 giờ tối. Lặp lại mỗi ngày, liên tiếp nhiều năm.

Những con số này, khi vang lên cũng không lấy gì làm hoảng hồn lắm, cho tới khi chúng thực sự áp vào bản thân. Tôi đã bắt đầu từ bài tập đơn giản nhất dành cho tất cả người viết: viết trong một khoảng thời gian cố định. Tại sao? Vì khi tôi có cảm hứng, chẳng khó gì để viết một vài truyện ngắn, dăm bài thơ vui. Nhưng nếu tôi có thể viết tốt trong mọi hoàn cảnh, dù chẳng hứng khởi gì, thì đó mới là tài năng.

Quan trọng hơn, làm sao người ta có thể làm những chuyện mình muốn, mà không có bất cứ thời hạn nào. A goal is a dream with a deadline (Napoleon Hill), đó thôi.

Viết lách giờ đây cũng giống như việc tôi chạy bộ, chơi cờ vây, tập Ki Aikido hàng ngày. Chạy bộ không khó, chạy liên tục nhiều cây số mà không mệt mỏi, nản lòng mới khó. Chơi cờ vây không khó, chơi cờ vây giỏi mới khó. Tập Ki không khó, giữ Ki liên tục 24/24 mới khó. Viết lách cũng vậy, cũng không khó. Viết mà hiểu vì sao mình muốn viết, viết liên tục, bền bỉ từng ngày, từng ngày, mới khó.

Cuối cùng, tôi nghĩ đời sống của một người sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới chuyện viết của người đó. Vì ngôn từ là cái bóng của người viết đổ xuống mà thôi. Nếu tôi muốn văn mình gọn gàng, không lý nào tôi lại dám bừa bãi. Nếu tôi muốn câu chữ mình giản dị, không nhẽ nào tôi lại sống cầu kỳ.

Người xưa có câu, nét chữ nết người. Nên trước khi luyện viết, tôi phải uốn mình trước đã.

Theo: Zing

Đăng bởi Để lại phản hồi

10 CÂU NÓI TRUYỀN CẢM HỨNG CỦA CỰU TỔNG THỐNG BARACK OBAMA

1. “Nếu bạn đi đúng con đường và luôn luôn sẵn sàng bước tiếp, sớm muộn gì bạn cũng đạt được thành công.”

2. “Tương lai trao thưởng cho những ai luôn tiến lên phía trước. Tôi không có thời gian để cảm thấy tiếc nuối cho những quyết định đời mình. Tôi không có thời gian để phàn nàn. Bởi tôi còn bận tiến về phía trước.”

3. “Không thể lượng thứ cho sự không cố gắng.”

4. “Bất kể bạn đến từ đâu, bạn trông như thế nào hoặc bạn yêu thương ai, nếu làm việc chăm chỉ và đầy trách nhiệm, bạn sẽ gặt hái thành công.”

5. “Khi còn thở, nghĩa là ta còn hy vọng.”

6. “Tôi đòi hỏi ở các bạn sự tin tưởng. Không chỉ là tin vào khả năng tôi tạo nên những thay đổi thực sự cho Washington, mà tôi đang đòi hỏi các bạn có niềm tin vào chính mình.”

7. “Cách tốt nhất để không cảm thấy vô vọng là đứng dậy và làm gì đó. Đừng đợi chuyện tốt đẹp xảy ra với mình. Nếu bạn ra ngoài và khiến điều gì đó tốt đẹp xảy ra, bạn sẽ khiến thế giới tràn đầy sự hy vọng, bản thân của bạn tràn đầy hy vọng.”

8. “Sự thay đổi sẽ không đến nếu chúng ta mãi chờ đợi ở một người khác hoặc một thời điểm khác. Người duy nhất ta nên trông đợi đó là chính mình. Chúng ta là sự thay đổi mà chúng ta cần tìm kiếm.”

9. “Mỗi người trong các bạn đều đủ giỏi giang để làm một chuyện gì đó. Mỗi người trong các bạn đều có thứ gì đó để cống hiến cho cuộc đời. Và bạn có trách nhiệm với bản thân để tìm ra đó là gì. Đấy là cơ hội mà giáo dục có thể mang lại.”

10. “Nếu bắt đầu thì có khả năng bạn sẽ nhận lấy thất bại, nhưng nếu không bắt đầu thì bạn đã thất bại rồi.”

Đăng bởi Để lại phản hồi

7 BÀI HỌC CUỘC SỐNG ĐẮT GIÁ TỪ GUY KAWASAKI

Guy Kawasaki là người giúp Apple trở thành hiện tượng mà bất kỳ ai cũng mơ ước. Sau đây là 7 bài học cuộc sống ông rút ra từ cuộc đời mình chia sẻ trong các buổi diễn thuyết tốt nghiệp tại các trường đại học Mỹ.

1. Mọi việc không bao giờ tốt hoặc xấu như chúng có vẻ thế

Khi tôi làm việc ở Apple từ 1983 tới 1987, công ty đã trải qua những thăng trầm, thăng kỳ diệu và trầm thảm thương. Giao Macintosh là một nốt thăng. Lần giãn thợ đầu tiên của Apple sau đó vài năm là một nốt trầm. Nhưng tôi nhận ra rằng khi mọi việc có vẻ tuyệt vời, vẫn có rất nhiều vấn đề mà mọi người chọn cách phớt lờ.

Rồi tôi nhận thấy trong suốt những ngày đen tối, mọi việc cũng không tệ đến mức đó: vẫn có hàng nghìn khách hàng mua Macintosh, những người phát triển khá hạnh phúc và hầu hết nhân viên đều không bị ảnh hưởng bởi chuyện giãn thợ. (Một số nhân viên thậm chí còn nghĩ giãn thợ là một cách tốt để “dọn nhà”.) Vì thế, tôi đã học được cách kiềm chế sự lạc quan cũng như bi quan vào lúc tuổi già.

2. Nếu bạn nghĩ ai đó là một người khiếm nhã thì tất cả những người khác cũng nghĩ như thế

Khi tôi gặp ai đó mà tôi không thích, tôi tự hỏi đó là do lỗi của tôi hay của người đó. Có thể tôi đã hiểu sai cô ta, còn người khác thì ngưỡng mộ và tôn trọng cô ta. Sau khi điều tra, tôi đã hình thành nên nguyên tắc thông tin hoàn hảo về người khiếm nhã, nghĩa là nếu bạn nghĩ ai đó là người khiếm nhã, nhiều khả năng tất cả những người khác cũng nghĩ như vậy.

Hiếm khi có sự bất đồng về người khiếm nhã. Tuy nhiên, điều tương tự không đúng với những người tốt. Nếu bạn nghĩ ai đó là người tốt, bạn không nên mặc định rằng tất cả những người khác cũng nghĩ như vậy.

3. Cuộc sống quá ngắn để đối phó với những người khiếm nhã

Tiếp tục về những kẻ khiếm nhã… Giờ tôi đã 51 tuổi, đã sống quá nửa đời người. Ở cái tuổi này, tôi không còn đủ thời gian để thích nghi với những người khiếm nhã – thành thật mà nói, còn không đủ thời gian để quan tâm tới những người tôi yêu quý.

Tại sao phải lãng phí thời gian với những người bạn không thích? Vì thế, dù khách hàng, đối tác hay đại lý của bạn có tuyệt vời đến đâu chăng nữa, cũng đừng cho người đó một phần cuộc sống của bạn. Những người khiếm nhã không chỉ làm lãng phí thời gian của bạn, họ còn làm hỏng tâm hồn bạn với quãng thời gian bạn dành cho những người mà mình thích.

4. Doanh nhân luôn giao hàng chậm một năm và trong bản dự báo “bảo thủ” của họ kết quả thường cao gấp 10 lần

Tôi đã từng làm việc với những doanh nhân chưa có nhiều kinh nghiệm và với những doanh nhân có những thành tích tuyệt vời ở các công ty tên tuổi. Kinh nghiệm, tuổi tác, giới tính và trình độ học vấn – chẳng có gì quan trọng. Doanh nhân thường giao hàng chậm một năm và kết quả tài chính của họ thường thấp hơn 90% so với dự báo “bảo thủ” của họ. Điều này không hẳn đã là tệ – thậm chí có lẽ còn cần thiết đối với doanh nhân để họ biết họ vớ vẩn thế nào nhưng đó lại là cách vận hành của công việc.

5. Đánh giá người khác bằng ý định của họ và đánh giá bản thân bằng kết quả

Nếu bạn muốn được yên bình trong thế giới này, bạn nên làm như sau: Khi bạn đánh giá người khác, hãy nhìn vào điều họ dự định làm. Khi đánh giá bản thân, hãy xem điều bạn thực sự đạt được. Thái độ này giúp bạn giữ được sự khiêm nhường. Ngược lại, nếu bạn đánh giá người khác bằng kết quả của họ (thường thiếu hụt) và đánh giá bản thân bằng ý định (thường được xem là kiêu ngạo) thì bạn sẽ được xem là người nhỏ nhen, xấu tính và hay cáu giận.

6. Bạn không cần phải trả lời mọi email

Tôi luôn có cảm giác thôi thúc phải trả lời mọi email. Đôi lúc, đơn giản là tôi không thể trả lời email được trong hàng tuần liền và tôi cảm thấy như phát điên. Tuy nhiên, có đôi ba lần tôi làm mất hết những lá thư được gửi đến, vì tôi sao chép nhầm tập dữ liệu, vì dữ liệu bị lỗi hay máy tính bị hỏng hoàn toàn và tôi thấy rất sợ trước viễn cảnh hàng trăm người sẽ không nhận được phản hồi của mình và họ sẽ nổi giận.

Có thể họ sẽ nghĩ: “Guy cho rằng anh ta đã là người nổi tiếng, quan trọng nên không còn cần phải trả lời email nữa”. Trong nhiều tuần, tôi đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận những bức thư cuồng nộ, nhưng bạn biết chuyện gì đã xảy ra không? Chẳng có gì cả. Không có một bức thư chửi rủa nào. Tôi đã rất ngạc nhiên. Nhưng tôi vẫn thấy bị thôi thúc với việc phải trả lời email.

7. Đừng yêu cầu người khác làm điều bạn sẽ không làm

Đây là bài kiểm tra cuối cùng đối với mọi cuộc xúc tiến thương mại, chiến dịch marketing, thiết kế kỹ thuật và chỉ đạo nhân viên. Trên thực tế, nó cũng có sức mạnh như nguyên tắc Vàng (“Hãy đối xử với người khác theo cách bạn muốn người khác đối xử với mình” hay “Người nào có tiền, người ấy có quyền.”)

Nếu bạn không muốn làm việc gì, đừng yêu cầu người khác làm điều đó.

Thông thường, mỗi năm tôi nhận được một nhận thức muộn mằn. Tôi cho rằng đó là một tỉ lệ khá tốt. Đây là nhận thức muộn mằn quan trọng nhất dành cho bạn: Gia đình đem lại cho tôi niềm vui lớn hơn tất cả. Tôi không nhận ra điều này khi còn trẻ. Khi đó, tôi cứ nghĩ rằng kiếm tiền, mua xe, có được quyền năng và danh tiếng (dù rằng không phải tôi đã có tất cả những điều này) mới là mục tiêu của đời mình. Nhưng bây giờ hàng ngày tôi đều cảm thấy hạnh phúc vì đã có một người vợ và bốn đứa con.

(Theo Tri Thức Trẻ)